6
Dù vắt óc cũng ngờ Ôn Kỳ Hàn . Tôi quanh cửa phòng piano, do dự. Vào , bỏ cuộc. Không , bỏ cuộc.
'Đến ?'
Ôn Kỳ Hàn đột nhiên bước .
Bị bắt gặp , thể đầu bỏ chạy, gượng gạo gật đầu: 'Cảm thấy khỏe hơn nên đến xem, ừm ... nếu tìm thế em thì...'
'Em đàn song tấu với ?' Ôn Kỳ Hàn vẫn nở nụ nhẹ, nhưng trong mắt chất chứa sự trầm lắng, khiến lòng chua xót, ấm áp.
Anh hề thế .
Là tự suy nghĩ quá nhiều. 'Xin ...''Em thật sự đàn song tấu với ?'
'Không , em !'
Tôi ngẩng đầu lên, vội vàng giải thích: 'Thật em cả, chỉ là...' Những lời thế nào, nhắc chuyện tối say rượu.
'Chỉ là lười biếng đúng ? Được, hôm nay chúng nghỉ một ngày, đưa em hái dâu gần đây.' Ôn Kỳ Hàn đưa tay xoa đầu .
Ôn Kỳ Hàn cho bậc thang, lập tức bước xuống: 'Được!' Vào vườn, và Ôn Kỳ Hàn mỗi một giỏ và một kéo. Nhìn xung quanh, như bao vây bởi những quả dâu chín mọng. Có nhiều đến hái dâu.
Dường như là các cặp đôi, còn là sinh viên trường . Nếu nhận và Ôn Kỳ Hàn, chắc sẽ hiểu lầm nhỉ?
Khi liếc Ôn Kỳ Hàn, vô tình gặp ánh mắt , bất chợt : 'Chi bằng chúng thi xem trong nửa tiếng, ai hái nhiều dâu hơn.''Em bên trái, bên !'
Bình tĩnh , xổm chăm chú lựa những quả dâu . Thỉnh thoảng ngẩng lên xem Ôn Kỳ Hàn ở . Dù nơi rộng, đông .
những sinh quá nổi bật, dù trong đám đông vẫn thể nhận ngay. Bóng hình cao ráo đó, xung quanh luôn nhiều cô gái vây quanh. Tôi nhận một trong họ.
Tên là Vương Tư Giai, hàng xóm của Ôn Kỳ Hàn, cũng thích .
Ôn Kỳ Hàn , Vương Tư Giai theo đó, như cái đuôi. Bên cạnh hai đang tán gẫu: 'Xem kìa, mà, hai họ chắc chuyện.''Không thì cùng đến vườn dâu?' Khóe miệng giật giật.
Ôn Kỳ Hàn là cùng mà! Cạch!
Đang tức giận, kéo cắt dâu mà cắt ngón tay! X—
Tôi hít một . Máu từ đầu ngón tay chảy !
Vứt kéo giỏ, vội vàng chạy đến chỗ bà chủ.
7
Bà chủ , tự tay xử lý vết thương cho . Bà hỏi một : 'Bạn trai cháu ?'
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/khong-thich-gai-boc-lua-thich-em-duoc-khong/chap-5.html.]
'Hả?'
'Anh cao ráo cùng cháu lúc nãy, bạn trai ?' lúc định phủ nhận, ông chủ : 'Bạn trai tìm đến kìa.' Chỉ thấy Ôn Kỳ Hàn bước nhanh đến, giọng lo lắng: 'Du Du, chuyện gì ?' Không giấu , đưa cho xem ngón trái dán băng cá nhân. Buồn bã : 'Em hái nữa, hái với Vương Tư Giai .'
'Cô chắc vụng như em, hái dâu mà còn cắ t tay.'
Một tiếng khẽ thoát , Ôn Kỳ Hàn mắt cong lên, lắc đầu: 'Đợi một chút.'
Ôn Kỳ Hàn đóng gói dâu hái, thanh toán .
Để sang một bên.
Rồi vẫy tay: 'Du Du, đây.'
Khi theo Ôn Kỳ Hàn khỏi nhà, cảm thấy vô ánh mắt đổ dồn , như đang bàn tán về quan hệ giữa và Ôn Kỳ Hàn.
Thấy Ôn Kỳ Hàn để ý, cũng mặc kệ.
Gai xương rồng
Ngoan ngoãn theo .
Ôn Kỳ Hàn đưa cho một chai nước, nắp chai đục vài lỗ.
Ban đầu, hiểu, đến khi chọn một quả dâu to đưa : 'Giờ em thể rửa bằng nước ăn luôn.'
Mắt sáng lên: 'Giờ ăn luôn ạ?'
'Được.'
Sau đó, Ôn Kỳ Hàn hái dâu đưa , rửa ăn.
Ăn mấy quả, nghĩ thể ăn một , cũng rửa một quả đưa Ôn Kỳ Hàn: 'Khá ngọt đấy, thử .'
Anh cúi xuống, há miệng ăn.
Cả động tác mượt mà, nhưng cảm giác môi mềm mại vẫn đọng đầu ngón tay. Má nóng bừng.
'Kỳ Hàn!'
Vương Tư Giai đột nhiên xuất hiện, liếc đầy cảnh cáo, sang với Ôn Kỳ Hàn: 'Tưởng , tìm khắp nơi thấy.'
Ôn Kỳ Hàn đáp, tiếp tục đưa dâu hái cho . Anh đưa, liền nhận: 'Cảm ơn .'
Vương Tư Giai thấy , cũng xin dâu: 'Em cũng ăn!' Ôn Kỳ Hàn mặt lạnh: 'Muốn ăn thì tự hái, tay ?' Vương Tư Giai tắc tị: 'Vậy... Lộc Du Du cô ...'
'Muốn bạn trai thì tự kiếm, đừng nhòm ngó của khác.' Ôn Kỳ Hàn thèm , nắm tay dắt .
Tôi choáng váng, đang gì ! Rốt cuộc là ý gì đây!