4
Cả ngày chơi piano, vẫn cảm nhận gì.
Liếc trai bên cạnh vài .
Gương mặt ánh nắng như tô điểm bởi một đường viền vàng mềm mại, cảnh tượng như một bức tranh.
Cảm thấy Ôn Kỳ Hàn sắp sang, vội chỗ khác.
'Đỡ hơn ?'
Bất ngờ hỏi, ngơ ngác, hiểu lắm.
Ôn Kỳ Hàn khẽ: 'Không em khỏe nên xin nghỉ ba ngày ?'
Tôi gật đầu, lòng đầy áy náy.
Chắc là Phương Ngôn ?
'Mấy ngày nay hội học sinh bận, em ở đó ai giúp , mệt chết.' Ôn Kỳ Hàn chống cằm , giọng điệu lười biếng: 'Ngày mai em sẽ giúp , ?'
Ánh hoàng hôn hồng phủ lên bầu trời, chiếu rọi đôi mắt đang .
Ai thể từ chối Ôn Kỳ Hàn chứ?
Nếu chuyện say rượu, nghĩ sẽ từ chối. trong lòng nghĩ gì về .
'À cái ... em chợt nhớ việc, nữa!'
Túm lấy cặp sách, bỏ chạy.
Về đến ký túc xá, bạn cùng phòng đợi ở cửa, nháy mắt với : 'Tớ mới , bạn diễn của em là Ôn Kỳ Hàn đó! Thế nào, bất ngờ , hồi hộp !'
Thật lòng mà , khi thấy Ôn Kỳ Hàn, vui.
Thậm chí tim còn đập loạn nhịp.
làm quá nhiều chuyện hổ mặt !
Hình tượng sụp đổ !
Tôi nảy sinh ý định bỏ cuộc, chỉ cách mới tránh việc gặp mặt Ôn Kỳ Hàn.
'Gì cơ!? Tại ?'
Phản ứng của bạn cùng phòng kích động, trong dự đoán của : Cậu từng đàn song tấu với Ôn Kỳ Hàn ? Đây chính là cơ hội ngàn vàng đó!'
'Hay là đang bận tâm chuyện say rượu hôm đó, kéo Ôn Kỳ Hàn chạy sân vận động?'
'Anh còn để ý, bận tâm làm gì?'
Tôi ngẩng mắt lên: 'Làm để ý?'
Bạn cùng phòng khúc khích:
'Đoán thôi.'
Tôi thở dài, lật trang sách trong tay: 'Cậu mua vé còn chẳng trúng nổi năm tệ, đoán làm , đừng lung lay quyết tâm của tớ nữa.'
'Quyết tâm gì? Quyết tâm từ bỏ Ôn Kỳ Hàn ?'
'……'
Tôi , quyết định tạm thời chuyện với bạn cùng phòng.
Cảm giác như cô thấu tâm tư của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/khong-thich-gai-boc-lua-thich-em-duoc-khong/chap-4.html.]
Bạn cùng phòng vòng mặt , xuống với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: 'Sự tình đến nước , chi bằng đánh cược một phen, tỏ tình với Ôn Kỳ Hàn .'
Gai xương rồng
'Thành công thì vui vẻ cả đôi.'
'Dù thất bại cũng chẳng , chẳng định từ bỏ ?'
'Nếu thẳng thừng từ chối thì càng , giúp thêm quyết tâm buông bỏ.'
Từng chữ, từng câu đều lý, làm đây!
5
Bạn cùng phòng giúp dọn dẹp đống hỗn độn, bảo nếu bỏ cuộc thì tự với Ôn Kỳ Hàn.
Con nhỏ , cho nó ăn vặt của nữa!
Đến ngày tập piano.
Tôi giường lăn qua lăn , do dự mãi vẫn quyết định .
Ôn Kỳ Hàn nhắn tin nhắc đừng đến muộn.
Sau một hồi đắn đo, vẫn chọn làm con rùa rụt cổ, viện cớ khỏe, còn bảo Ôn Kỳ Hàn nếu gấp thì tìm khác .
Cầm điện thoại chờ mãi, Ôn Kỳ Hàn hồi âm.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ rực rỡ, chói mắt, nhịn nhắm mắt ...
'Lộc Du Du, em khỏe, đến ? Vừa , tìm thế, đàn piano còn giỏi hơn em, quan trọng là cô nhất quán, giả vờ đáng yêu như em.'
Ôn Kỳ Hàn mắt thật xa lạ.
Đặc biệt là ánh mắt , chỉ ghét bỏ, mà còn khinh thường!
Tim đột nhiên thắt !
Như bịt kín trong lọ, thở còn khó khăn.
Nước mắt lưng tròng, tầm dần mờ , chỉ thấy hai bóng nắm tay rời ...
'Du Du, Du Du!'
Nghe thấy bạn cùng phòng gọi, mơ màng mở mắt, dụi mắt, ngơ ngác xung quanh, hóa chỉ là một giấc mơ.
Một giấc mơ chân thực.
Bạn cùng phòng lo lắng: Cậu khỏe ? Tớ đưa bệnh viện nhé!' Tôi lắc đầu: 'Tớ .'
Nói , cầm điện thoại lên, vẫn tin nhắn của Ôn Kỳ Hàn.
Giờ chắc tìm thế, đang đàn song tấu với cô nhỉ? Giống như giấc mơ .
'Không thì tập piano?' Bạn cùng phòng thở phào, kéo ghế xuống: 'Du Du, luôn phân biệt chuyện công tư, ...'
'Anh là Ôn Kỳ Hàn, khác.' Tôi thể giả vờ như từng chuyện gì xảy . Hình tượng đẽ sụp đổ tan tành.
Nhiều vẫn lưng giả vờ đáng yêu, Ôn Kỳ Hàn chắc cũng ảnh hưởng.
Dần dần, cũng sẽ nghĩ như .
Bạn cùng phòng thở dài: 'Vậy thật sự bỏ cuộc?'
' rõ với Ôn Kỳ Hàn, thành yêu thì cũng làm bạn nữa ?' Dưới sự xúi giục của bạn cùng phòng, hướng đến phòng tập piano. Vừa đến gần, thấy tiếng trò chuyện.
'Kỳ Hàn, Lộc Du Du đến thì đổi bạn diễn .' Tôi nín thở, im... 'Em và Du Du phối hợp ăn ý hơn.' Một giọng nhẹ nhàng như gió trăng