Chuyện Cố Thâm qua lại thân mật với một cô gái không thể giấu được Cố phu nhân.
Bà ấy đã cho người xem mặt cô gái đó, rồi lại đặc biệt điều tra gia đình cô ấy.
Đến ngày cuối cùng trước khi hợp đồng hết hạn, Cố phu nhân tìm đến tôi.
Bà ấy nhìn căn phòng tôi và Cố Thâm sống chung, rồi lại nhìn vết thương trên người tôi.
Sau mấy ngày tĩnh dưỡng, vết thương đã đỡ hơn nhiều rồi.
Cố phu nhân an ủi tôi vài câu, rồi lại tặng tôi mấy chiếc túi hàng hiệu mới ra gần đây.
Rồi mới nói thẳng vào vấn đề, lấy hợp đồng ra, bảo tôi gia hạn.
Trước đây vào những lúc như vậy, tôi đều sẽ dứt khoát ký tên, sau đó đợi hai phút, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của tôi.
Nhưng bây giờ, tôi không động đậy, tôi ngẩng đầu lên, từ chối việc gia hạn lần này:
“Cố Thâm đã tìm được cô gái muốn kết hôn rồi.”
Giọng tôi bình thản:
“Chúng ta cũng không cần gia hạn hợp đồng nữa.”
Tôi vốn nghĩ những lời như vậy sẽ khiến Cố phu nhân thắc mắc.
Trong lòng đã chuẩn bị sẵn kịch bản rồi.
Nhưng không ngờ, Cố phu nhân lại tỏ vẻ đã đoán trước được:
“Là vì Hứa Nặc Nặc đó phải không.”
Tôi không lên tiếng, Cố phu nhân tiếp tục nói:
“A Thâm không yêu đương nhiều, nên mới bị Hứa Nặc Nặc đó lừa gạt, loại con gái tâm cơ này tôi thấy nhiều rồi, nhìn thì thanh cao, thực ra chỉ muốn bám lấy người có tiền để trèo cao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/khong-lam-ke-thu-ba/chuong-4.html.]
“Hơn nữa tôi nghe nói nhà con bé nghèo lắm, bên dưới còn có ba đứa em trai, tôi có thể tưởng tượng được, nếu A Thâm ở bên nó, rốt cuộc là nuôi nó, hay là nuôi ba đứa em trai của nó, nói thẳng ra, đây chính là một lũ kẻ ăn bám.”
“Với lại, con bé đó chẳng nói đâu xa, học cấp hai đã bỏ học, học vấn thấp như vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến trí thông minh của thế hệ sau.”
Cố phu nhân yêu thương kéo tay tôi:
“Thanh Nguyệt à, tuy ban đầu chúng ta tìm con đến chỉ là một giao dịch, nhưng mấy năm nay con ở Cố gia thế nào, chúng ta đều thấy rõ.”
“Con là một cô gái tốt, đơn thuần, ưu tú, tính khí tốt, tính nết của A Thâm cũng chỉ có con mới có thể an ủi, giao A Thâm cho con, chúng ta rất yên tâm.”
Dịch ra, chính là tôi nghe lời, ngoan ngoãn, dễ kiểm soát, sẵn lòng cúi đầu làm chó của Cố Thâm.
Tôi có thể hiểu suy nghĩ của những người nhà giàu có quyền thế này.
Cố phu nhân không muốn tôi rời đi, giống hệt lý do khi họ tìm đến tôi để ký hợp đồng.
Trẻ mồ côi, học vấn cao, biết ơn, đây là ba lý do buộc họ phải giữ tôi lại.
Thà nói là chọn tôi, không bằng nói là chọn một công cụ có thể sinh con cho Cố Thâm.
Tôi hít sâu một hơi:
“Xin lỗi, dì.”
Tôi lật ra bản hợp đồng đã ký lúc đó:
“Hợp đồng có một điều khoản mà dì có thể đã không đọc kỹ khi xưa, chỉ cần bên cạnh Cố Thâm xuất hiện cô gái khác, thì con có quyền chấm dứt hợp đồng, không gia hạn nữa.”
Cố Thâm từng châm chọc tôi, nói tên tôi nghe thì thanh cao, nhìn thì có vẻ sắt đá.
Nhưng thực ra lại phù phiếm, hám tiền, dung tục, vô vị, không phải trăng sáng trên trời, mà là bùn lầy dưới đất.
Anh ta nói đúng, tôi quả thực rất dung tục, nhưng người dung tục trong lòng cũng sẽ có giới hạn không thể vượt qua.
Tôi ham tiền, háo sắc, nhưng tôi không muốn làm người thứ ba.