Mọi lập tức cô với ánh mắt khinh bỉ.
" là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, tự lượng sức , bao nhiêu năm mà vẫn hết hy vọng."
"Chẳng qua cũng chỉ là trợ lý thôi, đối với Triển Bằng thì cô chỉ là cấp . Nói cái gì mà thể mãi mãi ở bên cạnh chứ, chỉ Mỹ Linh - vợ tương lai mới là cùng suốt đời."
Chỉ Ôn Mỹ Linh nhận , khi Tống Giai Lam câu đó, khóe miệng Hoắc Triển Bằng càng cong lên rõ rệt hơn.
Những lời chế giễu trong phòng bao ngày càng gay gắt.
Lúc , một đàn ông bỏ học giữa chừng hồi cấp ba say khướt tiến gần Tống Giai Lam.
"Đoàn trưởng Hoắc làm mà để mắt đến loại 'liếm cẩu' như cô chứ? Cô lẽ nên bỏ cuộc từ sớm ."
"Hay là thế , cô theo , đảm bảo cho cô ăn sung mặc sướng!"
Nói , nhe cái miệng nồng nặc mùi rượu định sán tới.
Hoắc Triển Bằng, vẫn luôn dùng khóe mắt để ý đến phía Tống Giai Lam, đột ngột phắt dậy.
Anh tung một cước đá đàn ông ngã xuống đất, mạnh mẽ ôm lấy Tống Giai Lam đang sợ đến đỏ hoe mắt lòng, từ cao xuống gã đàn ông , giọng lạnh như băng.
"Ai cần cô ? Cô bây giờ là phụ nữ của , ai cũng phép động ."
Ôn Mỹ Linh cảnh tượng , trong cơn hoảng hốt chợt nhớ thời đại học, một nam sinh cùng khoa bày tỏ tình cảm với cô.
Dù cô với Hoắc Triển Bằng rằng dứt khoát từ chối nam sinh và khẳng định bản bạn trai.
vẫn bất chấp rủi ro kỷ luật, bắt chuyến tàu nhanh nhất đến trường cô, công khai nắm tay cô dạo trong sân trường để tuyên bố chủ quyền.
Giờ đây, sự chiếm hữu của dành cho một phụ nữ khác.
Ôn Mỹ Linh cảm thấy nghẹt thở, chào tạm biệt dậy rời khỏi phòng bao.
Lần gặp mặt cuối cùng, ngờ kết thúc bằng một màn kịch lố bịch thế .
Bước khỏi nhà hàng, cô bên đường đợi tài xế đến đón.
Phía truyền đến giọng hoảng loạn tột độ của Hoắc Triển Bằng.
"Mỹ Linh, em giải thích!"
"Câu chỉ là lời dối để giải vây cho Tống Giai Lam thôi, cô là cấp của , là Đoàn trưởng thể trơ mắt cô quấy rối , em thể hiểu cho mà đúng ?"
Trên trán rịn vài giọt mồ hôi, nhanh, dường như sợ chỉ cần chậm một giây thôi thì phụ nữ mặt sẽ bỏ mất.
Ôn Mỹ Linh bình tĩnh rút tay về, mỉm .
"Không cần giải thích, em đều hiểu mà."
Hiểu rằng đó là lời thật lòng của .
Nhận câu trả lời mong nhưng Hoắc Triển Bằng vẫn thấy yên tâm, sự hoảng loạn trong lòng dâng lên, định nắm lấy cổ tay cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/khong-con-buon-dau-tlax/chuong-7.html.]
"Mỹ Linh, em ..."
Lời còn dứt, Tống Giai Lam đuổi theo tới nơi, giọng còn mang theo tiếng nấc nghẹn.
"Triển Bằng, thể đưa em về nhà , em sợ bám lấy em."
Nghe , Hoắc Triển Bằng chần chừ một giây.
lúc , xe đón Ôn Mỹ Linh cũng tới.
Cô thèm liếc hai đó thêm một nào nữa, thẳng lên xe rời , bỏ phía đàn ông đang gào thét tên cô.
Về đến nhà, cô gửi bộ đồ đạc đến Nam Thành, chỉ giữ một chiếc vali xách tay.
Lúc , bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.
Ôn Mỹ Linh tưởng là thuê nhà tiếp theo nên dậy mở cửa.
Thế nhưng mở cửa, Hoắc Triển Bằng đùng đùng nổi giận nắm chặt lấy cổ tay cô.
"Anh nhiều là nhất định sẽ cưới em, Tống Giai Lam chỉ là nhân viên tháp tùng của , tại em mua chuộc nhà cô để bắt cô về quê lấy chồng hả?!"
Phía là khuôn mặt đến hoa lê dính hạt mưa của Tống Giai Lam.
"Ôn Mỹ Linh, tranh cướp gì với cô cả, chỉ ở bên cạnh Triển Bằng, thấy là , cô đến chuyện cũng dung thứ ? Cô vất vả thế nào mới thoát khỏi vùng núi đó , bắt về gả cho mấy gã đàn ông ế vợ !"
Ôn Mỹ Linh chỉ trích té tát mặt, nhưng cô xảy chuyện gì!
"Mua chuộc nhà cô cái gì chứ, !"
Hoắc Triển Bằng cho rằng cô đang ngụy biện, ngọn lửa giận dữ trong lòng càng bùng lên dữ dội, giọng lạnh tanh.
"Em còn dám dối, nhà cô chính miệng thừa nhận là một phụ nữ họ Ôn đưa tiền bảo họ đến. Nếu đưa cô về nhà tình cờ bắt gặp thì cô nhà bắt về quê !"
Nói xong, hất mạnh tay .
Ôn Mỹ Linh nhất thời vững, ngã sóng soài xuống đất, lòng bàn tay trầy xước rướm máu.
Cô dường như cảm nhận đau đớn, khóe miệng nhếch lên một nụ .
"Hoắc Triển Bồng, tình cảm hơn hai mươi năm, hóa trong lòng , chẳng chút uy tín nào cả."
"Mắt thấy mới là thật, em bảo tin em thế nào đây?"
"Xem những năm là đối xử với em quá , chiều hư em nên mới khiến em dám động của ."
"Bây giờ, lập tức xin trợ lý của ."
Ôn Mỹ Linh khẽ thành tiếng, ánh mắt đối diện với hề sợ hãi.
"Tôi làm sai, tại xin ?"
Thấy cô mãi chịu hối cải, sắc mặt Hoắc Triển Bồng lạnh thêm vài phần, đưa tối hậu thư.