Không còn buồn đau - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-12-17 05:14:09
Lượt xem: 217

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy trả lời, Tống Giai Lam thăm dò nhón chân lên, từng chút từng chút ghé sát .

Hoắc Triển Bằng chấn động, theo bản năng vươn tay , vài giây chậm rãi buông xuống.

Thấy thế, Tống Giai Lam lộ nụ thật lòng, như chuồn chuồn lướt nước đặt một nụ hôn lên khóe môi .

Trong nháy mắt môi cô sắp rời , bàn tay to của Hoắc Triển Bằng giữ chặt gáy cô , mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng !

Tống Giai Lam nhanh liền phản ứng , ôm lấy cổ bắt đầu đáp .

Ầm ——

Cho dù Ôn Mỹ Linh quyết định buông bỏ tình cảm hơn hai mươi năm với Hoắc Triển Bằng, nhưng cảnh tượng chói mắt mặt vẫn giống như một cây búa tạ hung hăng gõ trái tim cô.

Mặt cô cắt còn giọt máu, cả gần như vững.

Hóa , tận mắt đàn ông yêu sâu đậm mật với phụ nữ khác, đau đớn như .

Ôn Mỹ Linh như tự ngược đãi hai đang hôn đến quên cả trời đất, mặc cho cơn đau ở tim lan .

Đau đủ , thì sẽ đau nữa.

Nửa giờ Hoắc Triển Bằng mới trở nhà hàng, phía còn Tống Giai Lam theo.

Anh giống như từng xảy chuyện gì, lấy lòng ôm lấy Ôn Mỹ Linh, giọng điệu dịu dàng .

"Mỹ Linh, dạy dỗ cô một trận nhớ đời, bây giờ bắt cô xin em ngay mặt."

Tống Giai Lam nhận sai sảng khoái.

“Xin đồng chí Ôn, tất cả là do sơ suất của , hy vọng cô nể mặt Đoàn trưởng Hoắc ‘dạy dỗ’ mà tha thứ cho .”

Hai chữ “dạy dỗ” cô cố tình nhấn mạnh.

Hoắc Triển Bằng thần sắc cứng , ngay đó liền trầm mặt quát lớn.

“Xin xong còn đây làm gì? Còn mau cút!”

Ánh mắt vốn đang khiêu khích của Tống Giai Lam cứng đờ, tủi một cái.

“Vâng, một kẻ làm sai như dám ở đây làm lỡ dở hai đón kỷ niệm.”

Nói xong, cô đỏ hoe mắt rời .

Ánh mắt Hoắc Triển Bằng khống chế theo hướng phụ nữ rời , khóe mắt chú ý tới Ôn Mỹ Linh vẫn luôn bình tĩnh , ép bản thu hồi tầm mắt.

Hắn làm vẻ quan tâm .

“Để cô tự kiểm điểm cho , bây giờ ai làm phiền chúng đón kỷ niệm nữa , hôm nay cả ngày sẽ ở bên em.”

Ôn Mỹ Linh thật lâu.

Người đàn ông mặt và thiếu niên đỏ mặt tỏ tình với cô mười năm ngoại hình khác biệt lắm, chỉ là bớt vẻ ngây ngô, thêm vài phần chín chắn vững vàng.

Tuy nhiên, cùng một địa điểm, cùng một thời gian, cô dù thế nào cũng thể lồng ghép hai bóng hình làm một.

Mười năm , trong lòng trong mắt chỉ một cô.

Còn hiện tại, trong lòng chen bóng hình của một khác.

Ôn Mỹ Linh nhắm mắt, chỉnh đốn tâm trạng, đang định quyết định sắp gả tới Nam Thành.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu thất thanh pha lẫn tiếng của phụ nữ.

Hoắc Triển Bằng bật dậy, vẻ lo lắng và hoảng hốt mặt căn bản kịp che giấu, chỉ bỏ một câu: “Mỹ Linh, xem xảy chuyện gì, sẽ về ngay.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/khong-con-buon-dau-tlax/chuong-5.html.]

Rồi vội vã rời .

Hắn quá vội, tự nhiên cũng thấy câu của Ôn Mỹ Linh: “Em sắp kết hôn , chú rể ”.

Lúc , ngoài cửa truyền đến tiếng xe khởi động.

Tống Giai Lam dựa lòng Hoắc Triển Bằng, ánh mắt về phía cô, nở một nụ đắc ý, tiếng động mấp máy môi.

[Nhìn xem, trong lòng Triển Bằng quan trọng hơn cô.]

Qua cửa sổ, cô chiếc xe quen thuộc dần biến mất, tự giễu một tiếng.

Đã từng chứng kiến tình yêu tâm ý của Hoắc Triển Bằng, thể chứ?

Chỉ là sớm quyết định từ bỏ đoạn tình cảm .

Cô cũng sẽ để ý trong lòng rốt cuộc ai quan trọng hơn nữa.

Ôn Mỹ Linh dậy về nhà, bắt đầu thu dọn hành lý mang tới Nam Thành.

Mà Hoắc Triển Bằng miệng “về ngay” bặt vô âm tín suốt cả buổi chiều.

Mãi đến đêm khuya, máy bàn trong phòng khách mới vang lên.

Ôn Mỹ Linh đoán là điện thoại của Hoắc Triển Bằng.

Cô liếc mắt , đối phó với những lời dối của , nên máy.

Sáng sớm hôm , cô tiếng gõ cửa dồn dập đ.á.n.h thức.

Mở cửa , liền thấy Hoắc Triển Bằng vẻ mặt lo lắng ở cửa.

“Mỹ Linh, hôm qua em điện thoại của ?”

Giọng mang theo chút tủi .

“Dọn đồ mệt quá nên ngủ quên mất.”

Hoắc Triển Bằng theo bản năng lưng cô, lúc mới chú ý tới giữa phòng khách chất đống ít hành lý đóng gói.

Trong lòng vô cớ dâng lên một nỗi hoảng hốt, nắm lấy cánh tay Ôn Mỹ Linh gấp gáp hỏi.

“Em đang dọn đồ ? Định ?”

Ôn Mỹ Linh giãy khỏi sự kiềm chế của , bình tĩnh trả lời.

“Em Nam Thành.”

Nghe , Hoắc Triển Bằng thở phào nhẹ nhõm.

“Hóa thăm cô chú, bao giờ em ? Anh chuẩn ít quà em mang theo nhé, hỏi thăm họ.”

“Tàu tối nay.”

“Được, đưa em ga, nhưng mà về sớm nhé, sẽ nhớ em đấy.”

Câu , mang theo chút ý vị làm nũng.

Ôn Mỹ Linh thành tiếng.

Chuyến , cô sẽ bao giờ trở Kinh thị nữa.

Hoắc Triển Bằng nghĩ nhiều, cô đóng cửa .

lúc trưa nay buổi họp lớp cấp ba, chúng cùng .”

Ôn Mỹ Linh từ chối.

Loading...