Cảnh tượng mắt khiến Hoắc Triển Bằng trong cơn hoảng hốt nhớ chuyện nhiều năm , khi Ôn Mỹ Linh Tống Giai Lam tỏ tình với .
Cô đỏ mắt giống như cô gái , ngược còn làm như từng chuyện gì xảy .
Ngược là nhịn mà mở miệng hỏi cô , tại ghen tuông tức giận.
Khi đó Mỹ Linh của trả lời thế nào nhỉ?
Cô : "Em chắc chắn sẽ từ chối cô , đương nhiên là sẽ ghen , em niềm tin tình cảm của chúng ."
hiện tại, phụ lòng tin tưởng thuần khiết của cô, khiến cô dứt khoát rời bỏ như .
Xung quanh qua kẻ , cách đó xa đèn neon rực rỡ sắc màu, nhưng thế giới trong mắt Hoắc Triển Bằng phủ một tầng màu xám xịt.
Anh nhận thức vô cùng rõ ràng rằng, chính tay đ.á.n.h mất cô gái yêu nhất cuộc đời .
Chẳng lẽ thật sự trơ mắt cô gả cho đàn ông khác ?
Không!
Hoắc Triển Bằng chỉ cần nghĩ đến việc Ôn Mỹ Linh sẽ kết hôn sinh con với khác, trái tim liền đau đớn như ai đó dùng d.a.o khoét , sống bằng c.h.ế.t.
Tình cảm hơn hai mươi năm, tin cô thể cắt đứt.
Anh tìm Mỹ Linh về khi hôn lễ diễn !
***
Một bên khác.
Sau khi tàu hỏa đến Nam Thành, Ôn Mỹ Linh cảm nhận sự ấm áp lâu gặp, là một thành phố khác biệt với Kinh Thị nơi gió lạnh luôn rít gào từng cơn.
Đây cũng là nơi cô bắt đầu cuộc sống mới.
Ôn Mỹ Linh hít sâu một , xách vali theo dòng phía cửa .
Đến cửa , ánh mắt cô ngừng tìm kiếm trong đám đông.
Trước khi lên tàu, Ôn đặc biệt dặn là sẽ đến đón cô.
Thế nhưng ánh mắt quét qua tất cả , thấy khuôn mặt quen thuộc nào.
Ngay khi cô định đến bốt điện thoại gọi hỏi Ôn, bên cạnh truyền đến một giọng trầm ấm đầy từ tính.
"Mỹ Linh?"
Ôn Mỹ Linh theo bản năng sang, đàn ông lên tiếng vóc dáng cao lớn, ngũ quan sắc sảo, dù chỉ mặc một chiếc áo khoác màu xám bình thường cũng che giấu khí chất cao quý toát từ .
Trực giác mách bảo cô, đây chính là Chu Văn Bân, đàn ông mà cô sắp sửa kết hôn.
Nhất thời cô chút căng thẳng, bàn tay nắm vali khỏi siết chặt hơn.
"Chu... Văn Bân?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/khong-con-buon-dau-tlax/chuong-10.html.]
Chu Văn Bân thu hết phản ứng của cô đáy mắt, khóe môi khẽ nở một nụ .
"Ừ, là ."
"Bác trai bác gái việc đột xuất, bảo đến đón em."
Ôn Mỹ Linh lập tức phản ứng , đây là Ôn cô và Chu Văn Bân tiếp xúc khi cưới.
Chút tâm tư nhỏ của , cô còn đoán , huống chi là Chu Văn Bân rèn giũa nhiều năm trong quân đội.
Cô bỗng cảm thấy hổ.
Trong mắt Chu Văn Bân thoáng qua ý , giả vờ như phát hiện , đón lấy chiếc vali trong tay cô, giọng mang theo vài phần dịu dàng.
"Đi thôi, đưa em về."
Tay vô cùng tự nhiên nắm lấy tay cô, dẫn cô về phía bãi đỗ xe.
Lòng bàn tay đàn ông tỏa ấm khiến an tâm lạ thường, xua tan sạch sẽ chút lạnh của Kinh Thị còn vương cô.
Sau khi lên xe, Chu Văn Bân đưa cho cô một hộp bánh ngọt: "Đói ? Ăn chút gì xe ."
Ôn Mỹ Linh mở mới phát hiện đó là bánh nướng nhân mận ở tiệm cô thích ăn nhất tại Kinh Thị.
Mắt cô sáng lên, giọng điệu khó tránh khỏi vài phần kích động.
"Bánh nướng nhân mận! Sao ở Nam Thành cái ?"
Chu Văn Bân bỏ lỡ niềm vui sướng chân thật trong mắt cô, khóe miệng khẽ cong lên, giọng cũng toát lên vẻ vui vẻ.
"Nghe bác gái mỗi em từ Kinh Thị bay đến Nam Thành thăm hai bác đều mang theo một hộp bánh xốp mơ, lo rằng ở Nam Thành em sẽ thèm hương vị , nên phái đến cửa hàng đó ở Kinh Thị mua công thức về tự làm, em nếm thử xem mùi vị thế nào."
Đôi má Ôn Mỹ Linh ửng hồng, cô ngờ Ôn kể cả chuyện cho Chu Văn Bân .
Đồng thời, trong lòng cũng kìm mà dâng lên một dòng nước ấm.
Chu Văn Bân mà vì cô, phái chuyên môn đến Kinh Thị, chỉ để cô ở Nam Thành cũng thể ăn món bánh xốp mơ mà yêu thích.
Anh thực sự... chu đáo.
Có lẽ đúng, gả cho , cô sẽ hạnh phúc.
Trên đường , Ôn Mỹ Linh ăn từng miếng bánh nhỏ, dùng khóe mắt lén lút quan sát Chu Văn Bân.
Thực đây là đầu tiên cô gặp .
Hồi nhỏ, cô từng gặp một tại một bữa tiệc ở Kinh Thị.
Khi đó Chu Văn Bân ông cụ nhà họ Chu ném quân đội huấn luyện, tuổi còn nhỏ mà khí thế của kẻ bề , khuôn mặt lạnh lùng, trông khó gần.
Bữa tiệc đó Hoắc Triển Bằng mặt, Ôn Mỹ Linh đành tìm - đứa trẻ duy nhất mặt ở đó để trò chuyện, mặc dù suốt cả buổi đều là cô líu lo ngừng, còn thì vẫn luôn giữ vẻ mặt vô cảm trả lời, cô cũng chẳng để tâm.
Không ngờ nhiều năm trôi qua, bé lạnh lùng năm nào giờ đây trở nên dịu dàng và chu đáo đến thế, chỉ là vẻ như nhớ bọn họ từng gặp .