Khi Tôi Chọn Im Lặng, Cả Nhà Đều Hoảng Loạn - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-08-22 14:24:35
Lượt xem: 976

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày diễn triển lãm, nhiều đến, những nhà phê bình chuyên nghiệp, cũng những khán giả bình thường, họ dừng mỗi bức tranh, cố gắng hiểu câu chuyện trong đó.

 

Tôi ở một góc biểu cảm của họ.

 

: "Những bức tranh thật u uất."

 

: "Không, thấy hy vọng trong tranh."

 

Lại : "Đây là một câu chuyện về sự tái sinh."

 

Tôi lặng lẽ lắng , bỗng một cô bé đến mặt , em chỉ bức tranh về đêm xảy tai nạn và hỏi: "Chị ơi, tại bức tranh cầu vồng? Rõ ràng là trời đang mưa mà."

 

Tôi xổm xuống, lấy sổ : "Bởi vì ở nơi tối tăm nhất, cũng sẽ ánh sáng."

 

Cô bé nửa hiểu nửa gật đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy tại chị chuyện ạ?"

 

Tôi đang định chữ thì thấy chính giọng của vang lên: "Bởi vì chị đang học cách lắng ."

 

Giọng tuy khàn khàn, nhưng rõ ràng.

 

Cô bé vui vẻ : "Ôi, hóa chị gái chuyện ạ!"

 

Tôi , đúng , chuyện, chỉ là chọn im lặng, vì trong tĩnh lặng, học cách lắng , học cách cảm nhận, học cách thấu hiểu.

 

Triển lãm kéo dài một tuần, mỗi ngày đều những khác đến tham quan.

 

hỏi : "Tại em chọn dùng hội họa để biểu đạt?"

 

Tôi : "Bởi vì những điều, khi dùng cọ vẽ sẽ dịu dàng hơn."

 

hỏi: "Bây giờ em còn sợ cái đêm mưa đó ?"

 

Tôi lắc đầu, : "Không còn nữa, bởi vì hòa giải với đêm đó ."

 

Vào ngày cuối cùng, một ông lão lâu bức ảnh gia đình đó.

 

Ông , với em: "Cô bé, đôi khi gì, thể nhiều hơn."

 

Tôi gật đầu, dùng giọng khàn khàn nhưng rõ ràng : "Vâng ạ."

 

Ông lão : "Xem cháu tìm thấy giọng của chính ."

 

Ngày triển lãm kết thúc, thể trò chuyện bình thường, nhưng vẫn quen với việc suy nghĩ , mới mở lời.

 

Bởi vì hiểu, sức mạnh của ngôn ngữ lượng, mà ở trọng lượng của nó.

 

Mẹ hỏi : "Có cần tổ chức một buổi tiệc ăn mừng ?"

 

Tôi : "Không cần ạ. Đây là kết thúc, mà là một khởi đầu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/khi-toi-chon-im-lang-ca-nha-deu-hoang-loan/chuong-5.html.]

 

Mẹ sững sờ, , cuối cùng cũng hiểu, sự im lặng của là sự ràng buộc, mà là một lựa chọn, một lựa chọn giúp học cách trưởng thành.

 

Ngày chuyển về chỗ thuê, cả nhà đến tiễn em, thì xách hộp giữ nhiệt, bên trong đựng món ăn em thích nhất, chị gái và A Hạo thì xách hành lý, còn xách một thùng đồ bổ.

 

Tôi dở dở : "Ở phòng vẫn còn mà."

 

Mẹ : "Mang theo , ăn thì chỉ cần hâm nóng ."

 

Chị gái : "Cuối tuần về nhà ăn cơm nhé."

 

Cậu : "Có chuyện gì thì gọi điện cho ."

 

Tôi họ, đột nhiên điều gì đó, nhưng bắt đầu từ .

 

Cuối cùng, chỉ hai chữ: "Cảm ơn." Giọng nhẹ, nhưng chân thành.

 

Họ sững sờ, cùng .

 

Mẹ : "Đứa ngốc , với nhà thì cảm ơn làm gì."

 

, với nhà thì cảm ơn làm gì, nhưng chính nhờ họ, mới học cách hòa giải với chính , học cách trưởng thành trong tĩnh lặng, học cách thể hiện tình yêu theo một cách khác.

 

Lần chia tay còn là sự chạy trốn, mà là sự trưởng thành, bởi vì em , dù em chọn im lặng, họ sẽ luôn ở đó, đợi em tìm thấy giọng của chính bằng cách dịu dàng nhất.

 

Thoáng chốc, một tháng nữa trôi qua, phản ứng của buổi triển lãm tranh lớn hơn tưởng tượng.

 

Một tổ chức phi lợi nhuận liên hệ với , họ mời đến buổi chia sẻ, chủ đề là "Làm thế nào để hòa giải với chính ".

 

Tôi do dự lâu, cuối cùng vẫn đồng ý, bởi vì nghĩ, lẽ trải nghiệm của thể giúp nhiều giống , để tìm thấy cách hòa giải với chính .

 

Buổi chia sẻ định cuối tuần, báo với gia đình một ngày, lúc đầu cứ tưởng họ sẽ lo lắng, nhưng ngờ họ đều ủng hộ.

 

Mẹ : "Đi con, để nhiều hơn thấy sự dũng cảm của con."

 

Chị gái : "Có cần chị cùng em ?"

 

Tôi lắc đầu: "Em tự ạ."

 

Cậu gì cả, chỉ lặng lẽ giúp chuẩn bài diễn thuyết.

 

Tối hôm đó, bàn học, nghĩ xem nên bắt đầu thế nào, nên kể trải nghiệm .

 

Rồi đột nhiên phát hiện, hóa thể bình tĩnh nhớ cái đêm mưa đó, còn sợ hãi, còn lùi bước.

 

Những u ám đây đều trở thành sức mạnh giúp trưởng thành.

 

Thế là cầm bút lên, bắt đầu câu đầu tiên: "Đôi khi, im lặng là trốn tránh. Mà là để bản dũng khí đối mặt với nỗi sợ sâu thẳm nhất trong lòng."

 

Loading...