Đến lúc đó, sẽ với : Cảm ơn bảo vệ con, nhưng con trưởng thành .
Nói với chị gái: Tai nạn đó của chị, chúng đều là sống sót.
Nói với : Cảm ơn thấu hiểu, giúp con dũng khí đối mặt với chính .
bây giờ, cứ để tiếp tục im lặng một thời gian . Trong sự im lặng, thấy tiếng chân thật nhất từ trái tim . Và trong sự im lặng, tìm thấy bản dũng cảm nhất.
Một tháng , trở về nhà, phát hiện trong nhà thêm một cây đàn piano, là loại thích chơi nhất hồi nhỏ.
Mẹ : "Đợi khi nào con đàn thì hãy đàn."
Chị gái và A Hạo cũng trở về từ tuần trăng mật, chúng cùng ăn tối, bàn ăn cũng còn căng thẳng như .
Mọi đều đang , vẫn im lặng, nhưng sự im lặng còn là xiềng xích, mà là lựa chọn của chính .
Ăn xong, đến cây đàn piano, ngón tay khẽ đặt lên phím đàn, dù do dự, nhưng vẫn nhấn xuống.
Những nốt nhạc quen thuộc vang lên, là bản nhạc yêu thích nhất.
Tôi bao lâu chạm đàn piano, nhưng dường như những ngón tay vẫn nhớ từng nốt nhạc.
Dần dần, đắm chìm trong âm nhạc, từ lúc nào, ngân nga theo giai điệu, giọng nhẹ, nhưng rõ ràng.
Phía truyền đến tiếng nức nở.
Tôi đầu , thấy và chị gái đang , bên cửa sổ, mắt cũng đỏ hoe.
Tôi mỉm với họ, , tiếp tục đàn.
Lần , giọng của rõ ràng hơn, hóa , sự chữa lành thực sự là ép buộc bản thoát khỏi bóng tối, mà là cho thời gian và gian để nội tâm dần trở nên mạnh mẽ.
Cho đến một ngày, chúng còn ràng buộc bởi bóng tối của quá khứ, để tất cả đều thể bình thản đối mặt với nỗi đau từng , đều thể ôm lấy ánh sáng, và giọng của , cứ thế vô tình và nhẹ nhàng trở .
Ngày tháng cứ thế trôi qua, giọng của dần trở nên rõ ràng hơn, nhưng vẫn quen với sự im lặng.
Bởi vì trong sự im lặng, phát hiện nhiều điều từng bỏ qua.
Ví dụ như những chiếc kẹp tóc đổi mỗi ngày, hóa vẫn luôn cố gắng giữ cho thật tỉnh táo, chỉ để chúng lo lắng.
Ví dụ như những cử chỉ nhỏ nhặt giữa chị gái và A Hạo, một ánh mắt, một động tác tay đều đang kể về sự ăn ý của họ.
Ví dụ như tần suất hút thuốc, mỗi khi lo lắng bất an, vô thức châm một điếu thuốc.
Những chi tiết nhỏ nhặt , trong cuộc sống ồn ào ngừng của đây, đều bỏ qua.
Bác sĩ tâm lý : "Đôi khi, im lặng cũng là một lựa chọn."
Tôi sổ: "Vâng, con chọn cảm nhận cuộc sống trong tĩnh lặng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/khi-toi-chon-im-lang-ca-nha-deu-hoang-loan/chuong-4.html.]
Cho đến một ngày, cô giáo ở phòng vẽ đột nhiên tổ chức một buổi triển lãm tranh, chủ đề là: "Tỏa sáng trong tĩnh lặng."
Tôi cô làm là vì , nhưng , từ chối.
Tôi sổ: "Được ạ."
Cô giáo vui mừng : "Tốt quá, ngay tháng nhé."
"Chúng sẽ trưng bày tất cả các bức tranh mà em sáng tác trong năm tháng qua. Để nhiều hơn thấy , im lặng cũng thể là một sức mạnh."
Tôi gật đầu.
Trên đường về nhà, nghĩ, lẽ đến lúc , đến lúc để nhiều hơn thấy.
Một chữa lành như thế nào trong tĩnh lặng, một trưởng thành như thế nào trong tĩnh lặng.
Một tuần triển lãm, chuyển về nhà.
Mẹ đặc biệt dọn dẹp phòng của , nhưng còn như đây, việc gì cũng sắp xếp giúp .
Mẹ chỉ : "Muốn ở bao lâu cũng ."
Tôi sổ: "Sau khi triển lãm kết thúc con sẽ chuyển về."
Mẹ gật đầu: "Được."
Buổi tối, thấy thở dài trong bếp, nhưng nhanh chóng ngân nga một bài hát.
Tôi đang cố gắng học cách buông tay, giống như đang cố gắng học cách trưởng thành.
Khi chị gái đến chơi, chị thấy đang sắp xếp các tác phẩm, chị lật xem từng bức một.
Mỗi bức tranh đều ghi tâm tư của trong mấy tháng qua, u ám, giằng xé, cũng hy vọng, ánh sáng.
Khi thấy bức cuối cùng, chị sững sờ, đó là một bức ảnh gia đình, là nụ của bốn chúng , nhưng trong tranh ngậm miệng.
Chị gái hỏi: "Sao em trong tranh thành tiếng?"
Tôi : "Vì em đang mỉm theo một cách khác."
Chị hiểu , đó ôm chặt lấy em: "Đợi khi nào em thành tiếng thì hãy ."
lúc , trong cổ họng đột nhiên phát một tiếng nhẹ, tuy khẽ, nhưng rõ ràng.
Chị gái sững sờ, cũng sững sờ, đó, chúng .
Lần , tiếng của càng rõ ràng hơn.
Hóa , sự chữa lành thực sự diễn một cách tình cờ.