“Trưa nay thời gian ? Cùng ăn cơm nhé.” Thư Trạch Vân cũng vòng vo, hỏi thẳng.
“Được.” Khương Tỉnh Tỉnh đồng ý.
“Ăn ở Thư Trạch .”
“Vâng.”
Thư Trạch Vân cũng nhiều, cúp điện thoại.
Khương Tỉnh Tỉnh cụp mắt xuống, khẽ mím môi.
Cô cảm nhận sự lạnh nhạt trong giọng của Thư Trạch Vân.
nghĩ thì cũng đúng, cô đối xử với cô con gái bảo bối của bà như , làm một tức giận cho .
Khẽ nhếch môi, Khương Tỉnh Tỉnh đặt điện thoại xuống, tiếp tục làm công việc của .
Buổi trưa, tại nhà hàng tư gia Thư Trạch.
Nhìn Khương Tỉnh Tỉnh đối diện, tâm trạng Thư Trạch Vân chút phức tạp.
Sau một lúc im lặng, bà hỏi: “Mẹ con kể bộ sự việc hôm đó.”
Khương Tỉnh Tỉnh ngẩng đầu bà.
Cô cứ nghĩ, bà sẽ lệnh cô xin Khương Trân Kiều ngay.
Khương Tỉnh Tỉnh dùng giọng điệu bình tĩnh, kể bộ những gì xảy hôm đó.
Cô kể đúng sự thật, hề thêm thắt chi tiết nào.
Nghe xong lời Khương Tỉnh Tỉnh, Thư Trạch Vân nhíu mày.
Những gì cô , khác với những gì Khương Đông Lâm kể.
Hôm đó bà mặt, nhà hàng camera giám sát, nên sự thật rốt cuộc là thế nào, chỉ hai trong cuộc là rõ nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/khi-khong-ninh-not-vo-u-vua-xinh-vua-ngau-khuong-tinh-tinh-chien-da-tieu/chuong-71-toi-co-loi-ich-gi-chu.html.]
Thư Trạch Vân im lặng, hồi lâu gì.
Khương Tỉnh Tỉnh khẽ một tiếng, chủ động lên tiếng : “Dì hôm nay đến đây, cũng là con xin Khương Trân Kiều đúng ?”
Thư Trạch Vân Khương Tỉnh Tỉnh, giọng điệu bình tĩnh : “Mẹ rõ sự thật.”
“Sự thật? Ha…” Khương Tỉnh Tỉnh khẽ nhếch môi, giọng điệu đầy mỉa mai, “Không thể . Nhà hàng camera, con và Khương Trân Kiều mỗi một kiểu, làm ?”
Thư Trạch Vân im lặng.
Một lúc lâu , bà khẽ thở dài, giọng trầm thấp: “Con đổi nhiều.”
Nếu là Khương Tỉnh Tỉnh đây, tuyệt đối sẽ làm chuyện, đó cầm một bát canh khác hất Khương Trân Kiều.
Khương Tỉnh Tỉnh gật đầu: “ ! Con đổi. con thấy con của hiện tại , ít nhất sẽ còn khác bắt nạt nữa.”
Dừng một chút, cô Thư Trạch Vân với vẻ nghiêm túc, hỏi bà một câu: “Dì, dì nghĩ con cần thiết cố tình làm đổ canh lên tay Khương Trân Kiều ?”
“Ba năm , Khương Trân Kiều vu khống con cố tình đẩy chị , đó, con ba đánh bằng roi đến mức da thịt nát bươn. Lần , nếu con thật sự cố tình làm đổ canh lên tay Khương Trân Kiều, con lợi ích gì chứ?”
“Làm chỉ khiến ba càng ghét con hơn! Hơn nữa dì cũng , con yêu Chiến Dạ Tiêu nhiều đến mức nào. Trước mặt , con cố tình làm chuyện độc ác như , sẽ nghĩ về con thế nào?”
Những lời , là đầu tiên Khương Tỉnh Tỉnh .
Vì cô , những lời , mặt Khương Đông Lâm và Quý Trường Lan, cũng vô ích.
Bởi vì họ đều tin cô.
Thư Trạch Vân…
Cho đến lúc , bà vẫn hề một câu nào, rằng bà nghĩ cô cố tình hất canh Khương Trân Kiều; là yêu cầu cô xin Khương Trân Kiều.
Nghe xong lời Khương Tỉnh Tỉnh, Thư Trạch Vân cụp mắt xuống, nghiêm túc suy nghĩ về những gì cô .
ngay đó, bà nhịn : “Còn ! Vậy mà đó con cũng cố tình bưng bát canh hất lên tay Kiều Kiều đấy thôi.”
Khương Tỉnh Tỉnh khẽ nhếch môi: “Đó là vì ba họ đều tin con, đều nghĩ con cố ý.”
“Đã như , thì con dứt khoát cố ý cho họ xem!” Nói đến đây, ánh mắt cô cũng lạnh vài phần.