Khi Không Nịnh Nọt, Vợ Ú Vừa Xinh Vừa Ngầu - Khương Tỉnh Tỉnh & Chiến Dạ Tiêu - Chương 1526: Quả thực còn không bằng cầm thú!

Cập nhật lúc: 2025-12-14 06:13:48
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

lúc , Khương Trân Kiều chạy đến chỗ Thư Trạch Vân, “phịch” một tiếng quỳ xuống mặt cô: “Mẹ! Con cầu xin , tha cho bố !”

“Ai là cô?” Thư Trạch Vân lập tức trừng mắt , ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.

Cắn chặt môi, Khương Trân Kiều rụt cổ một chút, vẻ mặt tủi Thư Trạch Vân.

Lúc , Thư Trạch Vân đột nhiên lạnh một tiếng, cô Khương Trân Kiều từ cao: “Ai với cô… hôm nay đến là để đối phó với Khương Đông Lâm?”

Nghe lời , sắc mặt Khương Trân Kiều đột nhiên đổi!

trợn tròn mắt, vẻ mặt thể tin Thư Trạch Vân.

Thư Trạch Vân , câu đó, là ý gì?

Cái gì gọi là, đối phó với Khương Đông Lâm?

Không đối phó với Khương Đông Lâm, , đối phó với ai?!

Chẳng, chẳng lẽ là cô ?!

“Mẹ!” Nghĩ đến khả năng , Khương Trân Kiều lập tức hét toáng lên.

Thư Trạch Vân lạnh lùng liếc một cái: “Nếu cô còn dám gọi một tiếng “”, cô tin sẽ cho gõ rụng răng cô !”

Khương Trân Kiều lập tức đỏ hoe mắt.

Khương Đông Lâm cũng hiểu ý lời Thư Trạch Vân , mặt ông lập tức hiện lên vẻ hoảng loạn.

“Thư Trạch Vân! Cô chuyện gì thì cứ nhắm ! Đừng làm hại con gái , Kiều Kiều nó vô tội!”

“Vô tội?” Thư Trạch Vân lạnh một tiếng, “Tôi , hai từ , các tư cách để !”

“Con gái các vô tội, chẳng lẽ con gái , con bé vô tội ? Các nếu hận , thể nhằm ! tại đối xử với con gái như !” Nói đến đây, cô đột nhiên nâng cao giọng, ngay cả giọng cũng run rẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/khi-khong-ninh-not-vo-u-vua-xinh-vua-ngau-khuong-tinh-tinh-chien-da-tieu/chuong-1526-qua-thuc-con-khong-bang-cam-thu.html.]

Sau cơn giận dữ, cô dần bình tĩnh , liếc Khương Trân Kiều, : “Vì các thể nhẫn tâm tay với con gái , tại nương tay với con gái các ?!”

“Tam tiểu thư, chuẩn xong .” Lúc , bác sĩ Trần lên tiếng.

Đi kèm với lời , tiếng hét kinh hoàng của Khương Trân Kiều cũng vang lên: “Mẹ! Không, Dì Thư, con cầu xin dì, đừng làm với con!”

Vừa , cô ngừng lùi về phía , tránh né.

“Anh! Anh họ lớn, họ thứ hai, cầu xin hai cứu em… hức hức hức… Tuy em quan hệ huyết thống với hai , nhưng, nhưng em gọi hai là “ trai” bao nhiêu năm ! Hai giúp em , đừng làm với em!”

Khương Trân Kiều bắt đầu cầu xin Thư Mặc Chiêu và Thư Mặc Phàm.

Trên mặt Thư Mặc Chiêu bất kỳ biểu cảm nào, đối diện với lời cầu xin của Khương Trân Kiều, hề lay động.

Thư Mặc Phàm kìm khẽ nhíu mày, ánh mắt xẹt qua vẻ đành lòng.

“Khương Trân Kiều, cô quên chuyện Đu Đu ?” Lúc , Thư Mặc Chiêu lên tiếng một câu.

Nghe thấy hai chữ “Đu Đu”, ánh mắt Thư Mặc Phàm lập tức trở nên kiên định.

Tuy nhiên, sắc mặt Khương Trân Kiều, ngay lập tức đổi!

Đu, Đu Đu?

Sao Thư Mặc Chiêu đột nhiên nhắc đến Đu Đu?

Anh chuyện gì ? Hay, chỉ là đang gài bẫy cô ?

bất kể là khả năng nào, Khương Trân Kiều cũng chỉ thể giả vờ vô tội: “Đu Đu nó làm ?”

Thư Mặc Chiêu ánh mắt lạnh lùng : “Bọn tìm Lô Nhã Cầm, và cũng sự thật năm xưa từ cô !”

“Khương Trân Kiều, vì để vu oan cho Tỉnh Tỉnh, cô thể làm rơi c.h.ế.t thú cưng của chính ! Người độc ác như cô, quả thực còn bằng cầm thú!”

Loading...