Dịch:
Nghe lời , thở của Khương Tỉnh Tỉnh khẽ nặng hơn.
Năm giây , cô hít một sâu: “Được.”
Chiến Dạ Tiêu cũng gì thêm.
Ôm cô một lúc nữa, Chiến Dạ Tiêu mới rời , cúi đầu hôn lên trán Khương Tỉnh Tỉnh: “Đi , chuyện gì, gọi cho .”
“Ừm.” Gật đầu ngoan ngoãn, Khương Tỉnh Tỉnh tháo dây an , mở cửa xuống xe.
Mặc dù tâm trạng cô thực sự tệ. một khi lao công việc, cô cũng còn tâm trí để nghĩ đến chuyện khác nữa.
…
Tối, phòng khách của Tổng Giám đốc Tập đoàn Chiến Hoàng.
Sau khi Chiến Dạ Tiêu và Khương Tỉnh Tỉnh đến, Trần Cẩn Phong liền cho đưa Lý Nhược Khang .
Lý Nhược Khang bước với một tâm trạng vô cùng thấp thỏm.
Khi thấy Khương Tỉnh Tỉnh và Chiến Dạ Tiêu đang ghế sofa, tim càng thắt ngay lập tức.
Kể từ khi đưa đến đây, gần một tiếng đồng hồ, suốt thời gian đó, hỏi gì cũng ai trả lời.
Họ cũng làm gì , chỉ là hạn chế tự do của .
Lý Nhược Khang đối phương là ai, nên lòng thể yên .
Cho đến bây giờ, thấy Khương Tỉnh Tỉnh và Chiến Dạ Tiêu, trái tim càng thêm căng thẳng!
Họ, tại họ đột nhiên tìm đến ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/khi-khong-ninh-not-vo-u-vua-xinh-vua-ngau-khuong-tinh-tinh-chien-da-tieu/chuong-1036-nen-goi-may-la-ly-nhuoc-khang-hay-vuong-thuan-khang-day.html.]
“Lý Nhược Khang, mày tại tao gọi mày đến ?” Chiến Dạ Tiêu mở lời .
Lắc đầu, Vương Thuận Khang lắp bắp trả lời: “Không, . Xin Tiêu gia chỉ rõ.”
Chiến Dạ Tiêu liếc : “Mối quan hệ giữa mày và Quý Trường Lan là gì?”
Cố nén sự chột và hoảng loạn trong lòng, Vương Thuận Khang cố gắng tỏ bình tĩnh nhất thể.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt: “À, và Quý phu nhân, là, là đồng hương. Từng, trong một tình cờ, gặp Quý phu nhân đang vài đàn ông bắt nạt, lúc đó cứu cô . Cho nên, Quý phu nhân mắc nợ một ân cứu mạng.”
“Ban đầu, định đòi Quý phu nhân trả ơn, nhưng, nhưng Quý phu nhân khăng khăng rằng, ân cứu mạng nhất định trả, nên, nên, gặp Quý phu nhân, cô chủ động cho một khoản tiền, còn, còn đưa con trai học ở Đại học B.”
“Sau chuyện , vô cùng cảm kích Quý phu nhân. Ban đầu nghĩ rằng, ân cứu mạng đến đây là kết thúc. , nhưng ngờ…”
Nói đến đây, mặt Vương Thuận Khang lộ vẻ bất lực sâu sắc.
Chỉ thở dài nặng nề: “Ai ngờ, thằng con trai bất tài của , nó , dám cả gan tay với cô Tống. Đắc tội với cô Tống, đắc tội với nhà họ Thẩm, , thực sự bất lực quá! Nên còn cách nào, đành mặt dày tìm đến Quý phu nhân, nhờ cô giúp .”
“Ha.” Nghe xong lời Vương Thuận Khang, Chiến Dạ Tiêu chỉ lạnh một tiếng đầy khinh thường.
Anh liếc Vương Thuận Khang: “Mày bịa chuyện tồi.”
Vương Thuận Khang giật , vội vàng : “Tiêu gia, lời đều là sự thật, tuyệt đối bịa đặt ạ!”
“Thật ?” Ánh mắt Chiến Dạ Tiêu Vương Thuận Khang dần trở nên lạnh lẽo.
Chỉ thấy khẽ mở môi, thốt một câu: “Tao nên gọi mày là Lý Nhược Khang, là… Vương Thuận Khang đây?”
“!!!” Đột nhiên thấy cái tên ban đầu của từ miệng Chiến Dạ Tiêu, thở của Vương Thuận Khang dường như ngưng ngay lập tức.
Hắn mất một lúc lâu mới lấy bình tĩnh, gượng với Chiến Dạ Tiêu: “Tiêu gia đùa , tên là Lý Nhược Khang. Còn Vương Thuận Khang, ông là bạn , nhưng qua đời nhiều năm .”
________________________________________