Dịch:
“Mình !” Tăng Sở Mị bướng bỉnh .
Tống Niệm Ân nổi giận: “Cậu hiểu lời ? Mình bảo buông !”
Nói xong, cô dứt khoát hất mạnh tay Tăng Sở Mị, hề nể nang.
Thân hình Tăng Sở Mị cô hất làm chao đảo.
Tống Niệm Ân lạnh lùng Tăng Sở Mị, nhếch môi, từng chữ từng chữ rõ ràng với cô : “Tăng Sở Mị, bây giờ giữa chúng còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa. Từ nay về , chuyện của , càng liên quan gì đến !”
Mặc dù Tống Niệm Ân buồn vì chuyện của Tăng Sở Mị, nhưng… điều đó nghĩa là cô sẽ tha thứ cho những gì Tăng Sở Mị làm với !
Tăng Sở Mị ngờ thái độ của Tống Niệm Ân dứt khoát và lạnh lùng đến .
Bởi vì từ đến nay, Tống Niệm Ân luôn là dịu dàng, dễ gần, hiếm khi thấy cô nổi nóng.
Điều cho Tăng Sở Mị một ảo giác rằng Tống Niệm Ân là dễ chuyện, dễ bắt nạt.
ngờ…
Khi thấy Tống Niệm Ân như , Tăng Sở Mị chợt cảm giác như bao giờ thực sự hiểu Tống Niệm Ân.
Mặc dù , Tăng Sở Mị vẫn cầu xin Tống Niệm Ân. Bởi vì, sự khó khăn hiện tại của gia đình cô , chỉ Tống Niệm Ân mới thể giải quyết.
“Niệm Ân, thực sự ! Mình cầu xin , thể nể tình chúng từng là bạn bè nhiều năm, bảo trai tha cho gia đình ?”
Bây giờ, công việc của bố cô đột ngột mất hết!
Bố cô lượt sa thải, và đối phương cũng rõ với họ rằng đó là do con gái họ đắc tội với nên đắc tội!
Cái nên đắc tội là ai, còn cần nữa ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/khi-khong-ninh-not-vo-u-vua-xinh-vua-ngau-khuong-tinh-tinh-chien-da-tieu/chuong-1002-quy-xuong.html.]
Tăng Sở Mị thực sự ngờ Tống Niệm Ân năng lực lớn đến ! Anh trai cô rốt cuộc là ai!
Hai hôm nay, cô cũng cố gắng liên lạc với Lý Vĩnh Lạc, nhưng phát hiện thể liên lạc . Điện thoại của luôn trong tình trạng tắt máy.
Trái tim Tăng Sở Mị lập tức hoảng loạn.
Vì , dù trong lòng , cô cũng tìm đến Tống Niệm Ân để cầu xin sự tha thứ.
Nghe xong lời của Tăng Sở Mị, Khương Tỉnh Tỉnh và Kiều Kim Nhiên . Có vẻ như Lăng Nam tay với gia đình Tăng Sở Mị .
Sắc mặt Tống Niệm Ân hề đổi, cô lạnh lùng Tăng Sở Mị, hề mềm lòng những giọt nước mắt và lời cầu xin của cô .
Cô chỉ : “Dù gia đình đang gặp chuyện gì, đó đều là tự chuốc lấy!”
“Buông tha cho gia đình ? Hừ, khi và Lý Vĩnh Lạc liên thủ định hãm hại , nên lường rằng sẽ trả giá!”
Nghe lời , Tăng Sở Mị ngẩng đầu Tống Niệm Ân, giọng điệu mang theo vài phần oán hận: “Niệm Ân, thực sự nhẫn tâm đến thế ? Mình cầu xin như , mà vẫn động lòng!”
“Có để quỳ xuống cầu xin, mới đồng ý ?!”
Tống Niệm Ân lập tức nhếch môi , cô Tăng Sở Mị: “Được thôi! Cậu quỳ xuống !”
“…………” Biểu cảm mặt Tăng Sở Mị lập tức cứng đờ.
Cô hé môi, Tống Niệm Ân với vẻ khó tin. Cô chỉ bâng quơ, ngờ Tống Niệm Ân …
Chẳng lẽ cô thực sự cô quỳ xuống ?
Tống Niệm Ân nhướn mày Tăng Sở Mị: “Cậu , quỳ xuống mới giúp ? Vậy quỳ xuống thử xem.”
Tăng Sở Mị cũng chằm chằm Tống Niệm Ân, cô như thể đột nhiên hạ quyết tâm: “Được! Niệm Ân, vì quỳ đến thế, sẽ quỳ xuống cho xem!”
Nói , cô thực sự “phịch một tiếng” quỳ xuống mặt Tống Niệm Ân!
________________________________________