Không hiểu lúc thì thấy cái hang gần lắm, nhưng khi chạy thì xa kinh khủng. Tôi chạy một lúc lâu mà vẫn đến nơi.
lúc , từ trong màn sương trắng hiện một đoàn rước dâu đỏ rực. Tôi hoảng quá, vội rạp xuống đất, chui một bụi cỏ rậm gần đó.
Điều kinh dị nhất là ngay lúc , bên tai chợt vang lên một giọng the thé, đầy vẻ nghịch ngợm: “Tìm thấy chú rể ! Hí hí hí, tìm thấy !”
Tôi phắt , thì thấy một con hồ ly cái ăn mặc lòe loẹt. Nó khoác lên bộ hỷ phục màu đỏ, n.g.ự.c còn cài một bông hoa. Không nó giữ vai trò gì trong cái nghi lễ rước dâu nữa.
Một cơn giận từ bùng lên, vớ ngay một hòn đá và ném thẳng đầu con hồ ly.
Phập!
Nhân lúc con cáo đập ngã, cõng Ngân Linh lưng, dám đầu , lao thẳng về phía hang động. Gần … càng lúc càng gần…
đúng lúc chuẩn chạy hang, Ngân Linh lưng đột nhiên lên tiếng: “Anh thật sự động phòng ?”
“Động phòng cái gì?”
Tôi ngơ ngác, hiểu cô gì.
Cúi đầu xuống, cánh tay đang ôm cổ mềm mại như xương, rõ ràng là tay một cô gái, kkông liên quan gì tới tay của hồ ly.
Cô hỏi: “Anh thật sự cưới em ?”
Nếu lúc nãy còn hiểu chuyện gì đang xảy , thì giờ bừng tỉnh . Tôi cứng đờ đầu . Lần Ngân Linh né tránh nữa, còn chủ động đưa mặt tới .
Trên đầu cô là một chiếc khăn voan đỏ kỳ dị, khí lạnh quanh dày đặcgiống hệt cô dâu trong kiệu hoa lúc nãy!
“Tôi… cô…”
Khoảnh khắc đó, gần như quên luôn cách chuyện, làm gì. Chẳng lẽ cõng một con Sơn quỷ chạy từ nãy đến giờ?
Không thể chấp nhận nổi sự thật, đầu tối sầm và ngất . Khi tỉnh , ở trong hang. Hóa cái hang cố sống cố c.h.ế.t trốn … chính là nơi động phòng của Sơn quỷ .
Trong hang treo đầy đèn lồng đỏ, chữ “Hỷ” dán khắp nơi, từng dải lụa đỏ buông xuống. Chiếc giường đá cũng bày trí như phòng tân hôn của thường. Màn đỏ vén lên, giường một cô gái mặc đồ cưới đỏ.
Sau lưng cô là một tấm chăn cưới đỏ, mặt bày một đĩa long nhãn và một đĩa táo đỏ, điềm “sớm sinh quý tử”.
“Chú rể, đến lúc vén khăn .”
Bên tai đột ngột vang lên giọng của bà mối hồ ly. Nó đưa cho một cây ngọc như ý. Cả cây như ý xanh biếc trong suốt, trông là làm bằng bích ngọc vô giá. Trời ạ, nhà bình thường vén khăn dùng cân cưới, còn đám hồ ly chơi lớn, đưa hẳn ngọc như ý!
Tôi cầm lấy như ý định gõ đầu bà mối, nhưng một con hồ ly cái đầu còn sưng cục nhảy hét lên: “Mẹ cẩn thận! Hắn định gõ đầu !”
Bà mối hồ ly như đoán , đưa cái mâm vàng lên chắn, chặn cây như ý . Tôi chạy, nhưng miệng hang một đám hồ ly chặn kín mít. Nhiều hơn cả đoàn rước dâu. Chẳng lẽ tất cả kéo đến để uống rượu mừng?
Cửa hang chặn còn kẽ hở, đừng chạy, mọc cánh cũng thoát . Tôi đành gượng :
“Các vị hồ tiên… cho hỏi, hôn sự thể… cưới ?”
Bà mối , khuôn mặt hồ ly nở nụ âm trầm: “Cậu lấy sính lễ của chúng , thể cưới?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/khai-pha-co-mo/chuong-254-bo-mat-that-cua-co-dau.html.]
Cả đám hồ ly đồng loạt hùa theo: “ đúng! Chúng đưa ngũ kim , hôn sự quyết định !”
Tôi con cưới tam kim, ngũ kim… đây là đầu hồ ly cưới cũng đưa ngũ kim. là tự hại , tay tiện một chút mà tự biến thành rể nhà hồ ly… ai mà tin nổi!
Tôi nuốt nước bọt, cố thương lượng: “Vậy trả sính lễ ?”
Nói , thò tay n.g.ự.c áo, nhưng chỉ chạm . C.h.ế.t tiệt cái tên lão Giang!
Lúc lão lấy hạt dưa vang. Giờ lão định đẩy chỗ c.h.ế.t ?!
Bà mối hồ ly đẩy một cái, giọng nghiêm khắc: “Cậu nhận sính lễ, tức là tân lang của đại nhân Sơn quỷ. Yên tâm, sính lễ của chúng còn nhiều, tuyệt đối bạc đãi .”
“Tôi thể ở rể!”
Tôi liều bịa chuyện: “Là thế … nhà chỉ , còn trông chờ nối dõi. Tôi thật sự thể làm ở rể nhà các vị.”
Tôi lý do tác dụng , nhưng bọn hồ ly hình như quá độc ác, nên thử lý với chúng. Không ngờ cô gái giường mở miệng, giọng mềm như nước: “Em về nhà cũng mà.”
Giọng cô … giống hệt Ngân Linh.
Chỉ khác Ngân Linh lúc nào cũng kiểu kiêu căng, còn giọng cô gái thì dịu dàng đến mức khiến mềm lòng.
“Đại nhân nhà chúng thích .”
“Động phòng ~ động phòng ~ hì hì~”
“Có tân lang , động phòng cho vui nha~”
Một đám hồ ly vỗ tay reo hò, chẳng buồn để ý phản đối. Chỉ cần Sơn quỷ vui, chúng làm gì cũng . Thấy bà mối sắp đẩy đến mặt cô dâu, c.ắ.n răng, dậm chân hét lên:
“Không! Tôi đồng ý!”
Trong nháy mắt, cả đám hồ ly đang vui vẻ lập tức sa sầm mặt, đồng loạt trừng như lột da. Tôi sợ đến mức nuốt nước bọt cái ực. Phía vang lên tiếng nghèn nghẹn:
“Anh… rõ ràng sẽ rời bỏ em…”
Giọng cô dâu oán thương. Nếu từng thấy bộ mặt mặt của cô khăn voan, chắc mềm lòng .
“Tôi nhận nhầm . Tôi tưởng cô là thích.”
Tôi cố giữ bình tĩnh, liều hỏi: “Đại nhân… , cô gái lúc cùng , các đưa cô ?”
Cô dâu buồn bã hỏi : “Anh thích em… thích cô ?”
Tôi gật đầu: “Tất nhiên . Tôi quen cô.”
“ giờ chúng thể bắt đầu quen mà.”
Cô bất ngờ vén khăn voan lên…Và c.h.ế.t lặng.
Bên là một gương mặt khuynh quốc khuynh thành. Dưới chiếc mũ phượng vàng là gương mặt nhỏ xinh cỡ bàn tay, làn da trắng mịn như ngọc, ngũ quan mỹ. Chiếc mũi nhỏ tinh xảo, đôi môi đỏ như cánh hoa, má ửng hồng như phủ một lớp sương xuân.
lúc , cô khẽ nhíu đôi mày lá liễu, đôi mắt đào hoa ngấn lệ chằm chằm đầy lưu luyến. Nhìn đến mức khiến mềm lòng chịu nổi.