Chương 26: Phiên tòa định mệnh… và kẻ sống sót từ bóng tối trở về
09:00 sáng – Tòa án nhân dân thành phố Tân Thành
Phiên tòa kín, nhưng truyền thông thì im lặng.
Bên ngoài, hàng loạt tiêu đề tràn ngập mạng xã hội:
“Cô dâu nhà họ Hoắc tố cáo liên quan đến cái c.h.ế.t bạn học cũ.”
“Hoắc Lâm Dạ im lặng, xuất hiện tại tòa – dấu hiệu gì cho thấy rạn nứt?”
Bên trong, Thiên Nghi phía bàn đơn. Gương mặt cô trắng bệch, nhưng ánh mắt vẫn sáng – một sự kiên định đến từ trái tim đang giữ chặt lấy niềm tin duy nhất: sẽ buông tay.
Luật sư nguyên đơn lên, giọng lạnh lùng:
“Chúng trình bày một đoạn ghi âm thu từ thiết điện thoại cũ, trong đó đơn – Lâm Thiên Nghi – những lời thể xem là đe dọa đối với quá cố.”
Một đoạn âm thanh phát lên:
“…Nếu mày khai đúng, mày sẽ tay tao…”
Cả phòng xử rì rầm. Thiên Nghi tái mặt, đôi môi mấp máy: “Không… …”
Luật sư bên giơ tay yêu cầu tạm dừng.
“Chúng nghi ngờ đoạn ghi âm cắt ghép.”
Thẩm phán nhíu mày. Không khí căng như dây đàn.
Ngay lúc đó – cánh cửa cùng bật mở
Một cô gái bước . Dáng nhỏ, tóc ngắn, mặt mang khẩu trang y tế.
Giọng thư ký vang lên:
“Người làm chứng bổ sung – theo điều 170 – tên trong hồ sơ gốc nhưng từng lộ diện: Nguyễn Minh Anh – bạn của khuất.”
Cả phòng xử .
Cô gái tháo khẩu trang – một gương mặt quen thuộc, nhưng già nhiều vì sợ hãi và trốn chạy.
Thiên Nghi bật dậy: “Minh Anh?!”
Nguyễn Minh Anh cô, lên vành móng ngựa, cất giọng run run:
“Tôi xin khai… sự thật về đêm Minh Tuyền tự tử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/khac-tinh-sep-tong/chuong-26-phien-toa-dinh-menh-va-ke-song-sot-tu-bong-toi-tro-ve.html.]
Hồi tưởng – 4 năm
Ký túc xá đại học T – 22:00 đêm.
Minh Tuyền run rẩy bên mép giường, tay ôm chiếc điện thoại.
“Anh nếu làm theo, sẽ tung clip… làm …”
Nguyễn Minh Anh bước đến, cầm lấy tay bạn:
“Tuyền , mày . Chính ép mày làm sugar baby cho gã già đó! Mày !”
“Không! Mày hiểu… ba tao sẽ g.i.ế.c tao mất!”
“Để tao gặp cán bộ trường. Tao sẽ tất cả. Mày chịu đựng một …”
Sáng hôm … Tuyền treo cổ.
Trở hiện tại – tòa án
Nguyễn Minh Anh lau nước mắt, đưa một USB:
“Trong là đoạn ghi âm gốc. Chính thu khi Tuyền chuyện với gã đàn ông đó. Và cả cuộc chuyện giữa với cán bộ trường – nơi họ chọn ép Lâm Thiên Nghi khai sai để đổi lấy việc dập vụ bê bối. Cô gì hết. Cô chỉ là con lợi dụng.”
10 phút – hội đồng thẩm phán hội ý
Toàn bộ khán phòng im phăng phắc.
Rồi cuối cùng, vị chủ tọa dậy:
“Căn cứ bằng chứng mới và lời khai nhân chứng, tòa tuyên: Bị đơn vô tội. Vụ kiện bác bỏ. Tất cả cáo buộc chấm dứt tại đây.”
Chiều hôm đó – tại penthouse
Thiên Nghi trong vòng tay Hoắc Lâm Dạ, gối đầu n.g.ự.c , nước mắt ướt cả áo sơ mi.
“Anh… xuất hiện ở tòa.”
Anh siết chặt eo cô:
“Vì tin em sẽ bước … nhờ cứu, mà bằng chính sự trong sạch của em.”
Cô khẽ, nấc nghẹn:
“Em nghĩ… thể mất tất cả.”
“Không.” – Anh nâng cằm cô lên – “Kể cả thế giới lưng, thì vẫn em. Vì em… là chọn để bên cả đời.”