Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 17: Hôn em… đến khi còn đường để chạy
Penthouse 88 – 20:14 PM
Không gian vẫn là mùi đàn hương quen thuộc. khí… còn là của những đêm lửa cháy chỉ vì chiếm hữu.
Lần , là vì nhớ.
Hoắc Lâm Dạ khẽ đẩy cửa, tay nắm lấy cổ tay Lâm Thiên Nghi, kéo cô trong. Không mạnh. Không vội. ánh mắt thì như thể ôm cô từ lúc gặp ở sân bay đến tận bây giờ.
Cửa đóng .
Một tiếng “cạch” vang khẽ… nhưng khiến tim cô run rẩy.
Cô lùi một bước, lưng đụng cánh cửa. Anh vẫn mặt cô, gì, chỉ . Nhìn đến mức cô cảm thấy bản như đang bóc trần, che giấu gì.
“Ba tuần… em ngủ mấy tiếng mỗi đêm?” – Giọng trầm thấp vang lên.
“Em…”
“Anh thì ngủ .” – Anh bước gần – “Anh nhớ em đến phát điên.”
Cô ngước lên, định mở lời thì cúi đầu, hôn cô.
Không nhẹ. Không hỏi. Không cho phép từ chối.
Là nụ hôn của một kẻ nhịn đủ.
Tay giữ gáy cô, siết nhẹ. Môi cắn lấy môi của cô như trừng phạt. Rồi cuồng nhiệt, như tìm từng thở cô mang suốt ba tuần qua.
“Ưm… … chậm một chút…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/khac-tinh-sep-tong/chuong-17-hon-em-den-khi-khong-con-duong-de-chay.html.]
“Không.” – Anh khàn giọng, thở gấp gáp – “Em rời đủ lâu . Giờ đến lượt giữ em .”
Anh bế cô lên, bước thẳng phòng ngủ, chân đá cửa đóng sầm phía .
Cô giường, tóc rối, váy lệch. Anh cô ánh đèn vàng dịu nhẹ, đôi mắt sẫm màu như dìm cô trong biển nóng rực.
“Anh cần em yêu. Không cần em hứa ở . Chỉ cần em… đừng chạy nữa.”
Cô đưa tay lên chạm má – gương mặt góc cạnh, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ, và… nỗi đau che đậy quá kỹ.
“Em chạy…” – Cô thì thầm – “Chỉ là em , khi … còn đợi em .”
Anh siết c.h.ặ.t t.a.y cô, đẩy cô xuống giường, thì thầm ngay bên tai:
“Anh đợi em.”
“…”
“Anh săn đuổi em.”
Quần áo rơi lả tả sàn gỗ. Hơi thở rối loạn. Những tiếng rên khẽ bật trong cổ họng, hòa cùng tiếng môi va da, da hòa da. Mỗi lướt môi xuống cổ cô, cô bật lên tiếng nức nở đầy thỏa mãn. Mỗi siết chặt eo cô, cả cô như mềm , tan chảy.
“Anh… yêu em.” – Anh khẽ thì thầm, trán chạm trán cô – “Nên mới dám ép em. giờ… em về . Em sẽ nữa.”
Cô vòng tay ôm lấy cổ , nước mắt lăn xuống.
“Em nữa…”
Cơ thể họ hòa làm một nữa. Không còn là chiếm hữu.
Mà là yêu.
Yêu đến mức chỉ cần lỡ rời … cả hai đều nghẹn thở.