2
Hiện trường chìm vào một khoảng lặng c.h.ế.t chóc.
Hàng chục ánh mắt đổ dồn về phía tôi, hóa thành một sự lên án không lời đè nặng lên người tôi.
Toàn thân tôi lạnh toát, miệng như bị niêm phong, không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
Cảnh tượng ngày sinh nhật hôm đó vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt.
Tức giận, uất ức, xấu hổ, ngạt thở.
Tôi cứ nghĩ rời khỏi nhà đến trường đại học, là có thể bắt đầu một cuộc sống mới rồi.
Nhưng vạn lần không ngờ mẹ lại theo dõi tôi đến tận trường đại học.
Tôi cố gắng kéo bà đứng dậy, nhưng bà vừa đứng lên lại mềm nhũn chân ngã xuống.
"Con còn véo mẹ..."
"Mỗi tháng mẹ cho con 3000 tệ tiền sinh hoạt phí còn chưa đủ sao?! Con đừng đối xử với mẹ như vậy..."
Các sinh viên xung quanh bắt đầu thì thầm.
"3000 tệ sinh hoạt phí! Là đến để học đại học hay là đến để hưởng thụ vậy?"
"Trời ơi, mẹ cậu ta nhìn qua mấy thứ trên người còn chẳng có nổi ngàn tệ nào, vậy mà cậu ta lại đua đòi kinh khủng vậy sao?"
"Cái loại người lớn hóa trẻ con này ở nhà chắc phải làm trời làm đất lắm đây."
Tôi giải thích mấy câu vô ích, nhưng bị tiếng chửi rủa át đi.
Mẹ tôi, ở một góc mà người khác không nhìn thấy, nở một nụ cười chiến thắng với tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ke-thu-cua-me-chinh-la-toi/chuong-2.html.]
Bà ấy được vài bạn học nhiệt tình dìu dậy, thay bằng vẻ mặt cố nén đau thương, rồi lại khó nhọc lôi ra mấy túi ni lông chua loét từ cái túi vải bố cũ kỹ mà bình thường bà chẳng bao giờ dùng.
"Mẹ biết con không thèm... Nhưng đây đều là đồ ở nhà mẹ đặc biệt để dành cho con, sợ con ở trường ăn không ngon..."
Là đồ ăn thừa! Bà đã nhặt lại tất cả những thứ tôi vứt đi trước khi ra khỏi nhà rồi nhét lại cho tôi!
Bụng tôi cuộn trào, cổ họng trào lên cảm giác buồn nôn dữ dội.
Vài bạn học đứng gần đó theo bản năng bịt mũi lại, nhưng rất nhanh sau đó, sự ghê tởm này lại bị sự đồng cảm bao trùm.
"Nhìn xem, làm mẹ thì trong lòng toàn là con cái, bản thân chẳng dám ăn, đều để dành cho con..."
"Ôi, tiếc là cô con gái lại không biết trân trọng, vừa nãy còn muốn hất tay mẹ cậu ta ra."
"Cái mùi này... đúng là lòng cha mẹ cả thiên hạ thật đáng thương, dù sao đi nữa thì đây cũng là tấm lòng của người mẹ mà."
Mẹ tôi dường như hoàn toàn không ngửi thấy mùi hôi thối đến nghẹt thở đó, bà cố chấp nhét túi ni lông vào tay tôi, giọng nói nghẹn ngào.
"Cầm lấy đi, Vãn Vãn... Đừng để bản thân đói... Mẹ đi đây, sẽ không làm con mất mặt nữa..."
Bà ấy nói xong, quả thật làm ra vẻ muốn quay người rời đi, nhưng cơ thể lại loạng choạng một cái, trông vô cùng yếu ớt.
Lập tức có bạn học bên cạnh đỡ lấy bà ấy, ánh mắt đầy rẫy sự lên án và khinh bỉ.
Tiểu Nhã, bạn cùng phòng của tôi, do dự một chút, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay tôi, giọng nói kìm xuống cực thấp.
"Lâm Vãn... hay là cậu cứ cầm lấy đi, nhiều người nhìn vào lắm..."
Tôi tê dại nhận lấy mấy túi ni lông bốc mùi khó chịu đó.
Mẹ tôi được dìu đi.
Buổi chào mừng kết thúc vội vã.
Tôi như chạy trốn lao ra ngoài, ném mấy túi ni lông hôi thối đó vào thùng rác.