“Được thôi.”
“Chuyển bộ tài sản của sang tên .”
“Thì sẽ kết hôn với .”
Lời còn dứt.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.
“Tần Tranh! Con xem những đoạn video riêng tư phát tán mạng của cô ?!”
“Mẹ cho phép con cưới cô !”
Mẹ của Tần Tranh trông giống .
Đôi mắt phượng dài hẹp, chỉ cần liếc nhẹ một cái cũng đủ tạo khí thế áp .
Từ đầu tiên gặp bà, suy nghĩ .
Lúc đó cha chuyện và Tần Tranh yêu .
Ông thở dài, nhét tay hai trăm tệ.
“Đừng lúc nào cũng để bạn trả tiền.”
“Con thích thì cứ tìm hiểu cho . Đừng để ảnh hưởng đến việc học.”
Vào kỳ nghỉ, Tần Tranh lặn lội đường xá xa xôi tìm đến ngôi nhà gỗ nhỏ nơi và cha sinh sống.
Cha mừng cuống.
Bưng những món ăn sạch sẽ nhất để chiêu đãi vị thiếu gia .
Ngày hôm đó, Tần Tranh ngay ngắn chiếc ghế gỗ nhỏ.
Anh gắp vài miếng tượng trưng, nhưng ăn một miếng nào.
Anh nhỏ giọng hỏi .
“Ngoài thịt thì là đồ chiên rán. Dầu mỡ thế . Sao em thích ăn mấy thứ ?”
Tay siết chặt đôi đũa đến mức các khớp xương trắng bệch.
Làm thể cho .
Những món ăn , ngay cả Tết và cha cũng nỡ ăn.
Không lâu , của Tần Tranh cũng đến.
Bà của bảy năm trông còn thong dong tự tại hơn bây giờ.
Chiếc khăn choàng màu xám nhạt nhẹ nhàng vắt vai.
Lời của bà nhẹ bẫng.
mỗi câu đều như nhát d.a.o đ.â.m lồng ngực.
“Tôi đến để đưa Tiểu Tranh về.”
“Trẻ con lớn tâm tư riêng, kết bạn yêu đương, chúng cấm cản.”
“Gia đình cũng gọi là chút điều kiện. Đường của Tiểu Tranh đều trải sẵn . Sau thằng bé sẽ nước ngoài du học về kế thừa gia nghiệp.”
“Mạnh Chi là một đứa trẻ ngoan. Dựa trợ cấp học sinh nghèo và học bổng mà học lên đến tận bây giờ. Thật dễ dàng gì.”
“Tương lai của Mạnh Chi chỉ một con đường duy nhất là thi cử. Tiểu Tranh nhà chúng tính tình ham chơi. Làm lỡ dở Mạnh Chi thì .”
Bà câu nào.
Cơ thể cứng đờ thêm một phân.
Bà trong sân hẹp của nhà .
Cha lúng túng xoa tay.
Ngoài việc xin .
Dường như ông chẳng thể thốt lời nào khác.
Tôi chắn cha.
Dụi dụi mắt, nhanh chóng gật đầu đáp .
Thưa bác, cháu hiểu .
Trời muộn, cháu giữ bác và Tần Tranh ở dùng cơm nữa.
Sau ở trường cháu sẽ giữ cách với Tần Tranh.
Trước khi lên xe rời , Tần Tranh hít một thật sâu, dùng hai tay áp mặt , vội vã .
“Mạnh Chi. Em đừng bậy.”
“Em hứa là sẽ dễ dàng chia tay mà.”
Qua cửa kính xe, Tần Tranh liếc một cái.
Sự giận dữ và nôn nóng thể che giấu.
Cũng giống hệt như lúc đây.
Không cần mở những đoạn video đó .
Tôi cũng hiểu rõ, đó là những video ghi cảnh làm tiếp rượu ở quán bar.
Tần Tranh lập tức gọi điện thoại cho trợ lý.
“Thứ nhất, xóa bộ các video liên quan mạng.”
“Thứ hai, tìm kẻ chủ mưu chuyện .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ke-dao-mo/chuong-5.html.]
Anh một tay ôm lòng.
“Mẹ. Kết hôn với Mạnh Chi là quyết định của con.”
“Mẹ quyền can thiệp.”
Mẹ Tần nhạt hai tiếng. Bà tức đến mức mặt mày trắng bệch, phắt xuống sofa.
Bà chỉ tay .
“Tôi để Mạnh Chi .”
Cánh tay Tần Tranh siết chặt thêm lực.
Tôi gật đầu.
“Bác lý ạ.”
“Vì , cháu dự định nước ngoài du học. Visa cấp . Chiều mai cháu sẽ .”
Sắc mặt Tần dịu đôi chút.
Tôi gỡ cánh tay Tần Tranh , chậm rãi .
“Tần .”
“Chuyện kết hôn, để hẵng .”
Ánh sáng trong mắt Tần Tranh trong phút chốc vụt tắt, thể tin nổi.
“Em thật sự định ?”
Tôi tháo chiếc nhẫn , nhét tay .
“Những gì cho đủ nhiều .”
“Tôi thể phá hoại hạnh phúc của thêm nữa.”
Lời còn mang theo vài phần nghẹn ngào, càng tăng thêm vẻ chân thực.
Chúc hạnh phúc dĩ nhiên là giả.
Đã diễn kịch thì diễn cho trót.
Còn việc rời là thật.
Nếu để trả giá mà dễ dàng đạt mục đích.
Khi một tình cảm mất tìm nhưng cả thế giới phản đối.
Khi món đồ chơi mà nắm giữ nảy sinh ý định trốn chạy.
Thứ thể kiểm soát mới là thứ đầy thử thách nhất.
Mà trớ trêu , Tần Tranh thích nhất là thử thách.
Điều quan trọng nhất là, tất cả tài sản Tần Tranh đưa cho mới chỉ tám mươi triệu tệ.
Thế vẫn đủ.
Trước khi , bệnh viện thăm cha đang giường bệnh.
Dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau sạch từng ngón tay cho ông.
Vừa mới dậy.
Cạch một tiếng.
Bên ngoài cửa tiếng động nhẹ.
Có khóa cửa từ phía ngoài.
Tôi thầm nghĩ hỏng .
Tiến lên kiểm tra.
Ô cửa kính cửa hiện lên gương mặt nhợt nhạt của Lăng Linh.
Quầng thâm mắt cô đậm.
Cô chằm chằm , kinh hãi sợ sệt.
“Chỉ cần cô đồng ý để Tần Tranh thả , tha cho gia đình .”
“Tôi hứa sẽ xuất hiện mặt cô nữa.”
“Vì cô mà Tần Tranh làm phá sản xí nghiệp nhà ! Anh đúng là một kẻ điên!”
Tôi gật đầu.
Đưa tay lấy điện thoại , giả vờ gọi điện cho Tần Tranh.
Tuy nhiên, đàn ông còn xứng đáng để tin tưởng.
Tôi dứt khoát chọn báo cảnh sát.
Có gì tàn nhẫn hơn việc cho hy vọng, để họ tuyệt vọng chứ?
Trơ mắt ánh mắt Lăng Linh chìm tĩnh mịch.
Tôi lạnh thành tiếng.
Cô siết chặt nắm đấm. Trong đáy mắt trào dâng sự điên cuồng.
“Cô sợ phóng một mồi lửa đốt sạch chỗ ?”
“Thiêu cô và lão già nhà cô thành một nắm tro bụi ?”
Tôi hất cằm.
Lấy từ trong túi xách một chiếc bật lửa.