Lời dứt, đều kinh ngạc Hàn Đình Hoa. Nghĩ đến việc là em trai trong truyền thuyết mà Lạc An Hải tỏ thù địch. Hunter há hốc mồm, nhưng Thiên Yết kéo sàn nhảy khi kịp gì.
Khi hai rời , Hàn Đình Hoa lập tức đưa tay về phía Lạc An Hải.
- Có nhảy ?
Lạc An Hải trừng mắt . Cô rời khỏi tiệc, nhưng vì quá nhiều đang , cô làm mất mặt , càng làm trò hề.
Hàn Đình Hoa mỉm nhẹ, nhướn mày cô.
Khi Lạc An Hải đưa tay , Hàn Đình Hoa đột nhiên nắm lấy tay cô và kéo , suýt nữa thì cô ngã vòng tay .
- Hàn Đình Hoa! - Cô nghiến răng, trừng mắt khi vòng tay quanh eo cô. Chỉ một lực nhẹ, cơ thể Lạc An Hải dính chặt , cúi đầu thì thầm tai cô.
- Bắt em .
Hơi thở ấm áp của gần tai khiến Lạc An Hải run lên. Cô vùng vẫy thoát , Hàn Đình Hoa càng siết chặt hơn, cho cô chạy thoát.
- Hàn Đình Hoa, ...
- Suỵt. Nhiều đang chúng thế , em thật sự tiếp tục vùng vẫy và làm trò hề ?
Hàn Đình Hoa cô kiêu ngạo đến nhường nào, Lạc An Hải im lặng. Hàn Đình Hoa khẽ, tay giữ eo cô bước vài bước, ép Lạc An Hải sàn nhảy.
Bàn tay vòng qua eo cô mạnh mẽ đến mức áp đảo, hai vẫn giữ cách mơ hồ, cô gần như thể cảm nhận ánh mắt kinh ngạc của xung quanh... Rốt cuộc, đang âm mưu điều gì?
Cố nén sự bối rối trong lòng, Lạc An Hải miễn cưỡng ngẩng đầu lên, trừng mắt , nhỏ giọng trách móc.
- Rốt cuộc định làm gì?
- Còn em thì ? Em định chạy trốn đến bao giờ? - Hàn Đình Hoa lập tức phản bác.
- Ai chạy trốn?
- ... thì mấy ngày nay ai chịu về nhà?
Lạc An Hải cứng , ngạo mạn hất cằm.
- Cậu thể quản , về là do quyết định.
Hàn Đình Hoa cô đang cố tình lảng tránh...
- Anh em đang trốn tránh , đừng chối. - Anh cho cô cơ hội phản bác, ánh mắt dán chặt cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/yeu-lai-tu-dau/chuong-20.html.]
- Lạc An Hải, đến bao giờ em mới thành thật với chính ? Em sợ cái gì chứ? Em nên rằng em càng sợ hãi, càng thấy rõ ràng là em…
Chát!
Một cái tát cắt ngang lời Hàn Đình Hoa.
Mọi sững sờ, kinh ngạc hai .
Lạc An Hải nắm chặt tay, trừng mắt Hàn Đình Hoa, thể run lên vì tức giận. Không để ý đến đám đông đang sững sờ, cô rời khỏi sự kiện.
Cô bước nhanh như đang chạy trốn điều gì đó, nắm tay siết chặt sưng lên vì đau cú tát. Cô nhắm mắt .
Những lời Hàn Đình Hoa thể chính là những lời cô chôn giấu tận sâu trong lòng. Gần như khiến cho ổ khóa mà cô dám nghĩ đến, chứ đừng là chạm , bật tung .
Cô , cũng dám , chỉ chạy trốn. Đột nhiên, một sức mạnh mạnh mẽ xuất hiện lưng khiến cô ngoái .
- Á! - Lạc An Hải hét lên.
- Hàn Đình Hoa, … - Cô còn kịp hết câu, ném thẳng trong xe. Cô loay hoay định xuống thì thấy cửa khóa.
- Mở cửa! Thả !
Hàn Đình Hoa phớt lờ tiếng la hét của cô, nhấn ga.
Khi Hàn Đình Hoa lái xe trở về nhà, Lạc An Hải, vẫn đang la hét, đột nhiên im bặt khi Hàn Đình Hoa nắm tay cô kéo trong.
Bên trong, đèn tắt, chỉ còn một chút ánh sáng le lói từ bên ngoài. Hai im lặng trong bóng tối.
Hàn Đình Hoa đến quầy, rót một cốc nước, đưa cho Lạc An Hải.
- Uống , em khát .
Lạc An Hải cầm lấy cốc nước từ tay , hất lên và hất thẳng mặt .
Vừa thấy tiếng ly thủy tinh đập trán , tim cô thắt , tiếng ly thủy tinh đập xuống sàn vang lên.
Cố chịu đựng cơn đau, Hàn Đình Hoa hỏi.
- Em hết giận ? Nếu , sẽ cho em đ.ấ.m luôn bên .
Anh má về phía cô, Lạc An Hải tát mạnh, hề giữ một chút nào, in thêm một dấu tay lên mặt . vẫn đủ, cô gần như nhảy bổ về phía Hàn Đình Hoa, đ.ấ.m đá , hứng chịu những cú đ.ấ.m của cô, thậm chí hề lùi bước né tránh. Thậm chí thốt một tiếng nào khi cơ thể hứng chịu những đòn tấn công của cô.
Cứ như thể Lạc An Hải đang trút hết oán hận, dồn hết sức lực nắm đ.ấ.m để bộc lộ cơn thịnh nộ và những uất ức thể thành lời! Tại ? Tại làm ? Tại ép buộc cô? Tại những lời đó với cô?