Xuyên Thành Tiểu Thiếp Béo: Ta Đến Để Làm Giàu - Chương 81

Cập nhật lúc: 2025-12-20 01:19:21
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Dương Đại Nha kể lời của Quan Hy Nguyệt cho Dương mẫu, hỏi bà: “Nương, Hy Nguyệt sẽ tăng tiền công cho con, con nghĩ, mỗi tháng ít nhất con vẫn thể phụ giúp gia đình nửa lượng bạc. Ngoài , T.ử Đạt ca vì việc bán ớt mà lập công lớn ở phủ thành . Con thấy siêng năng tháo vát, là một đáng tin cậy. Hy Nguyệt , nuôi sống gia đình, còn thể trợ cấp thêm cho nhà vợ, thành vấn đề.”

Dương mẫu híp mắt, khuôn mặt đỏ bừng của Dương Đại Nha, thở dài : “Quả nhiên con gái lớn giữ , nhưng, lòng nương vui lắm. Kể từ khi Phụ con qua đời, nhà chúng sống những ngày tháng chứ. Con nhà Vương Đại Chùy xem, khi c.h.ế.t, nhà khốn khó đến mức nào? Mới đây còn hỏi nương vay gạo ngũ cốc nữa, ai, tội nghiệp mấy đứa nhỏ. May mà Hy Nguyệt thuê con hái ớt, lúc đó Hy Nguyệt thuê , bón phân, làm cỏ, con việc gì cũng làm. Bằng thì trong tay chẳng một văn tiền nào.”

Dương Đại Nha nghĩ đến nửa năm , khi Quan Hy Nguyệt về làng, cảnh khốn khó của chính gia đình họ, khỏi thở dài một tiếng. Nay thì , chỉ ăn no mặc ấm, Dương mẫu trong tay còn tích cóp mấy lượng bạc.

Dương mẫu xoa đầu Đại Nha: “Nhà nông chúng , gả con gái sính lễ thường chỉ cần năm sáu lượng bạc, nhưng Đại Nha con xem, các trong nhà còn nhỏ thế , cho nên, nương mười hai lượng bạc, con trách nương ?”

Dương Đại Nha lắc đầu: “Nếu T.ử Đạt ca cảm thấy con đáng giá mười hai lượng bạc sính lễ , thì cần nữa. Con một lòng một giúp đỡ gia đình, cũng là sống cuộc sống của .”

Dương mẫu trong lòng cũng rối bời, bà đương nhiên cũng Dương Đại Nha gả một nhà , lo lắng khi Đại Nha xuất giá, cuộc sống của và các con sẽ còn đảm bảo.

Yêu cầu sính lễ truyền tới Quan gia, Trần thị là đầu tiên nhảy phản đối: “Dựa chứ! Cưới chỉ tốn bốn lượng bạc, còn là cô nương huyện thành đấy. Nàng chỉ là một nha đầu thôn quê, dựa mà đòi mười hai lượng bạc!”

Vương thị là thứ hai nhảy : “Tuy rằng nhà chúng bây giờ chút bạc, nhưng cũng thể tiêu xài hoang phí như chứ. Cô nương nhà nào đòi mười hai lượng bạc!”

Tôn thị còn kịp gì, Triệu thị cũng vui vẻ : “Ngẩng đầu thấy, cúi đầu gặp, đều là bà con làng xóm, nhà Dương Đại Nha nghèo đến mức nào ai mà , chẳng vì Hy Nguyệt nhà chúng , mà gia đình nàng mới ngày ? Sao giờ sang đòi chính nhà nhiều sính lễ đến ?”

Quan Mạch Đông và Dương Đại Nha là bạn , là đồng nghiệp, chút ngượng nghịu kéo kéo Triệu thị: “Nương, bớt vài câu , tổ mẫu và nhị thẩm các vị cứ xem xét mà làm là .”

Triệu thị dùng ngón tay chọc chọc trán Quan Mạch Đông: “Nói đúng , nếu con xuất giá, tùy tiện tăng sính lễ, con gả chẳng sắc mặt chịu ấm ức ?”

Lời lý, xem chuyện thành còn ngã ngũ, Dương Đại Nha cả đại gia đình của ghét bỏ .

Sau vài vòng thảo luận, Vương thị bá đạo quyết định: “Chỉ sáu lượng bạc thôi! Các ngươi cưới, thì tự bỏ tiền mà cưới.”

Quan T.ử Đạt bày tỏ thái độ: “Tổ mẫu, con thấy cũng , công quỹ xuất sáu lượng, còn nhị phòng chúng con tự góp.”

Mấy hôm mỗi chẳng nhận hai lượng bạc tiền công , tuy rằng còn họ tự góp , Vương thị cũng đau lòng, tiền của nhị phòng cũng là tiền của Quan gia, , đều đổ cái hố đáy nhà họ Dương .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep-beo-ta-den-de-lam-giau/chuong-81.html.]

Lão Quan đầu chốt hạ: “Vậy cũng , Đại Nha là một , chỉ là Nương nàng chút hồ đồ. Lấy vợ lấy hiền, đây là mà nhị phòng các ngươi tự ưng thuận, tự góp thêm chút bạc cũng . Còn việc đãi tiệc, thì cứ theo tiêu chuẩn của Lão Tứ đây. Chúng cũng làm lớn, cũng kiếm bạc, nhưng cũng lỗ tiền, cốt là thiết thực, ?”

Nhị phòng ý kiến gì. Quan Lão Nhị hậm hực, lấy hai lượng bạc đó , khó khăn lắm mới chút tiền riêng, còn kịp giữ ấm. Tôn thị cũng thuận theo , gom hai lượng bạc của T.ử Đạt, T.ử Minh và của .

Tôn thị thực một chút cũng vội, bởi vì trong tay nàng bạc. Quan T.ử Đạt lén lút cũng đưa cho nàng mười lượng bạc giữ trong tay, một lượng bạc đây để cho nàng cũng nàng cất kỹ. Tuy tức giận, nhưng nghĩ đến Dương mẫu mở miệng như sư t.ử thế , vẫn chút vui.

Ngày tháng nhanh chậm trôi , giữa phong cảnh Quan gia đang rầm rộ xây nhà cửa, việc đính ước của Quan T.ử Đạt và Dương Đại Nha trở nên chút bình lặng. Quan gia xây nhà cũ, tiên sẽ xây từ phía , chờ đến khi chính phòng phía xây xong, mới phá bỏ nhà cũ để xây . Các thôn dân ai nấy đều hít một khí lạnh, đây là xây một tòa hào trạch lớn đến mức nào? Phải chăng còn xa hoa hơn cả nhà của Quan Hy Nguyệt?

Lão Quan đầu mặt mày hồng hào, khí thế như chỉ đạo giang sơn: “Mảnh đất Quan gia chúng lớn ? Có thể tùy ý xây dựng. Ta ban đầu nghĩ thế , xây một đại tứ hợp viện, nhà chúng đông , ít nhất đảm bảo mỗi một gian phòng. Còn tính đến các cháu thành gia, phòng ốc nhất định đủ dùng. Còn chính phòng của hai lão già chúng ở, dự định sẽ giống như căn nhà của Hy Nguyệt, xây thành hai tầng…”

Lão Quan đầu thao thao bất tuyệt, Vương thị cảm thấy vinh dự, đây là ngày nàng cảm thấy thể ngẩng mặt nhất kể từ khi gả Quan gia, nàng tự nhiên giữ gìn dáng vẻ mà thể hiện cho .

Hai Nương con nhà họ Dương cũng đang xem náo nhiệt trong đám đông, một bà thím hàng xóm đỗi hâm mộ: “Con rể mà cô chọn thật . Thằng bé T.ử Đạt và Đại Nha đúng là trời sinh một cặp, Đại Nha gả ổ phúc .”

Dương Đại Nha mặt bỗng đỏ bừng, Dương mẫu tít mắt, bà mới nhận mười hai lượng bạc sính lễ từ Quan gia, tâm tình cũng vô cùng .

Giữa lúc náo nhiệt như , Quan Hy Nguyệt giường nhúc nhích. Nàng thấy một tiếng động khẽ, bèn gọi: “Xuân Liễu, túi chườm nóng xong , mang đến cho .”

Một lặng bao trùm.

Cảm thấy yên tĩnh đến mức quá đáng, nàng mở mắt , nhất thời ngây . Người mắt là ai? Dáng thon dài gầy gò tựa một trúc thẳng, tóc mai như cắt bằng dao, mũi cao thẳng tắp, đôi mắt phượng xếch lên, đang chăm chú nàng. Trong đầu Quan Hy Nguyệt như pháo hoa nổ tung, nàng hoảng loạn thất thố: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi trực tiếp xông ? Đây là khuê phòng của , ngươi thể tùy tiện xông chứ?”

Lăng Cảnh Nhận cũng chút hoảng hốt, căn bản nghĩ nhiều đến thế, một đường thúc ngựa tới, sân, thấy ai, liền trực tiếp lên lầu. Nào ngờ nàng giường giữa ban ngày, tóc tai rối bù, còn lộ một đoạn cánh tay trắng nõn.

Chàng cuống quýt lưng : “Ta sẽ tránh , đợi nàng xuống lầu.”

Nói xong, mặt đỏ tim đập rộn ràng vội vàng lao xuống lầu, suýt chút nữa đụng Xuân Liễu đang bưng canh trứng táo đỏ. Xuân Liễu hét lên một tiếng kinh hãi, vội vã xông phòng, lớn tiếng gọi cô nương. May mắn , cô nương nhà nàng vẫn yên lành giường, chỉ là mặt đỏ bừng còn vẻ tái nhợt như .

Quan Hy Nguyệt khoát tay với nàng, hiệu nàng cần lo lắng, nàng bình tâm trạng, : “Đừng lo, đây chính là vị tướng quân mà thường xuyên thư và gửi đồ cho. Muội mau mang túi chườm nóng đến cho chườm một chút.”

Loading...