Xuyên Thành Tiểu Thiếp Béo: Ta Đến Để Làm Giàu - Chương 212
Cập nhật lúc: 2025-12-21 02:15:08
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Đỗ Uyển thầm nghĩ: Quan Hy Nguyệt đây chẳng là lắm tiền nhiều của, mà là ngốc tiền nhiều chứ ? Vì danh tiếng, mà đem cả một núi vàng núi bạc lấp đó?
Tộc trưởng thăm dò: “Chẳng tức phụ của Cảnh Nhận thể mua bao nhiêu đất?”
“Phải đích xem qua mới . Giờ đây cách Tết vẫn còn một đoạn thời gian, đến An Thứ xem thử. Đến An Thứ mất bao lâu?”
“Khoảng ba canh giờ. Đã là huyện chủ hứng thú, chúng hãy khởi hành sớm một chút.” Tộc trưởng vô cùng kích động, tựa hồ đoán khó khăn của họ đều giải quyết.
Lăng Chiêu và Tống Thư một mặt vui mừng, một mặt chút thất vọng. Trước tộc trưởng luôn đặt trọng tâm họ, giờ đây Quan Hy Nguyệt chỉ mấy câu, tộc trưởng mà trực tiếp bỏ qua họ.
Ai ngờ Quan Hy Nguyệt chẳng ý định bỏ qua họ: “Chuyện trọng đại, phụ và dì mẫu ý kiến gì ?”
Vợ chồng Lăng Chiêu gượng gạo: “Trong tay chúng thật sự chẳng bao nhiêu bạc, bạc hiện giờ vẫn là tiền mừng cưới của Tu Kiệt. Sau việc giao thiệp qua thường xuyên, bởi , chúng sẽ xuất một trăm lượng .”
Đỗ Uyển cũng theo ngay : “Ta và Tu Kiệt cũng xin tỏ chút lòng thành, cũng xuất một trăm lượng .”
Tống Thư hừ một tiếng hợp lúc: “Ngươi và Tu Kiệt là trưởng t.ử trưởng tức, chúng cũng xem như Tướng quân phủ đường đường chính chính, việc lớn trong tộc, lẽ nên tận tâm hơn chút.”
Ánh mắt đều đổ dồn về phía Đỗ Uyển, nàng lòng hoảng ý loạn, mặt đỏ bừng, cố gắng trấn tĩnh : “Mẫu chí , là con dâu suy nghĩ chu . Ta và Tu Kiệt thì xuất ba trăm lượng .”
Sắc mặt Lăng Chiêu và Tống Thư lúc mới coi như giãn , trong tộc đều nhao nhao khen ngợi, tay Đỗ Uyển nắm chặt khăn tay, rõ trong lòng là tư vị gì.
Người trong tộc thỏa thuận với Quan Hy Nguyệt, sáng sớm ngày hôm sẽ khởi hành về An Thứ, còn hôm nay sẽ trở về đại trạch viện nghỉ ngơi.
Ngân Hoàn bên cạnh Đỗ Uyển bực bội : “Thiếu nãi nãi, chúng thật là, bạc xuất , mà ngay cả thể diện cũng chẳng vớt vát . Người thấy , thái độ của trong tộc đối với nhị thiếu nãi nãi còn nhiệt tình hơn đối với đó.”
Trong lòng Đỗ Uyển cũng vui, ba trăm lượng bạc đối với nàng mà , chẳng là tiền lớn. tiền chi mà chẳng tiếng tăm gì, đều cảm thấy nàng xuất mấy trăm lượng bạc là điều đương nhiên.
Thúy Hoàn thấy tiểu thư nhà sắc mặt vui, đành lời lẽ ôn tồn khuyên nhủ: “Thiếu nãi nãi, hãy nguôi giận , lão gia sớm qua…”
Đỗ Uyển hiểu ý nàng thôi, thở dài một tiếng, phụ sớm với nàng rằng đây là một sự kết hợp lợi ích, chính là dùng bạc để trải đường, mua lấy một phận.
Thôi , dù bạc chi , nhưng nhà quan hệ thông gia với Tướng quân phủ, việc làm ăn sẽ dễ dàng hơn. Một một , kỳ thực nàng cũng chẳng lỗ gì.
Nghĩ , sắc mặt nàng rốt cuộc cũng khá hơn.
trong phủ là tinh ranh. Tống Thư liền chuyện riêng với Vương bà t.ử bên cạnh: “Người thấy thần sắc của phu nhân cả ? Ba trăm lượng bạc thôi mà, cứ như cắt miếng thịt của nàng .”
Vương bà t.ử chỉ thể phụ họa: “Đại thiếu nãi nãi chút hào sảng. Nói thế nào nữa, đây cũng là thích ruột thịt ở quê nhà mà.”
Tống Thư liên tục : “Người xem đây từng keo kiệt bao giờ? Lần nào nhà ở quê đến mà chẳng mấy trăm lượng bạc để về? Tức phụ cả thật là, hào sảng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep-beo-ta-den-de-lam-giau/chuong-212.html.]
Suy nghĩ một lát, cảm thấy : “Quan Hy Nguyệt cũng , ngươi nàng định mua đất, nếu để cho Tướng quân phủ chúng thì mấy, lợi tức từ đất chia cho quê nhà một nửa, phủ lấy một nửa, hai bên đều . Nàng thì …”
Tống Thư lải nhải ngừng, vô cùng bất mãn. Nghĩ đến Quan Hy Nguyệt tay hào phóng như , còn về quê nhà khoác lác, chắc chắn sẽ mua ít đất. Người trong tộc thì đều nhớ ơn nàng , nào còn bám víu lão gia và nữa?
Lăng Văn Văn thấy nhị ca ca bước viện, vội vàng với Quan Hy Nguyệt: “Tẩu tẩu, là định nhé, nhất định đưa về quê nhà. Ta cũng xem. Ta sẽ về thu dọn ngay đây.”
Quan Hy Nguyệt bất đắc dĩ, đành đồng ý.
Lăng Cảnh Nhận bên lò than sưởi ấm cho tan lạnh, mới tiến lên ôm lấy Quan Hy Nguyệt: “Trời đông giá rét, hà tất khổ sở ? Theo thấy, cứ như đại tẩu, cho chút bạc là .”
Quan Hy Nguyệt khẽ gõ mũi : “Chàng cứ coi như du ngoạn , cũng tận mắt thấy phong tục tập quán các nơi. Thứ nữa, hứng thú với loại đất kiềm ở quê nhà các ngươi, bởi vì từng thấy qua.
Hơn nữa, vị tộc trưởng già của các ngươi cũng khá , luôn nghĩ cho con cháu đều học, chỉ là năng lực của lão hạn. Bồi dưỡng thêm vài nhà, cũng thể làm trợ lực cho .”
Lăng Cảnh Nhận : “Muốn tiến triều đình, dễ dàng như . Ta là chín phần c.h.ế.t một phần sống, mới đổi chút quân công . Người sách giỏi thì nhiều lắm, nhưng ai cũng thể con đường làm quan. Vả , dù con đường làm quan, thì thể trở thành trợ lực cho ?”
“Bởi chúng lựa chọn kỹ lưỡng, cần tâm tư đơn thuần, lòng ơn đối với chúng mới . Nếu là kẻ tâm địa bất lương, dù tài năng đến mấy chúng cũng thể dùng. Ta nghĩ, đại ca là một kẻ vô dụng, thật sự thể dựa . Muốn tìm tương trợ , vẫn là nhà.”
Lăng Cảnh Nhận vô cùng cảm động: “Nàng phương diện đều vì mà suy tính, quá mức ân cần chu đáo. Mà , dường như từng vì nàng mà làm gì.”
“Sao thế , sự tồn tại của chính là ý nghĩa của ở nơi đây.”
Hai ôn tồn một lát, lúc , lời đều trở nên thừa thãi.
Xuân Liễu và Tiểu Lệ thu dọn một xe ngựa đầy hành lý, Quan Hy Nguyệt dở dở : “Các ngươi quá khoa trương ? Ở chẳng bao lâu sẽ về mà.”
Tiểu Lệ khuyên nhủ: “Huyện chủ, nơi đó nghèo , chắc chắn ở cũng quen, ăn cũng quen. Ta và Xuân Liễu tỷ tỷ đem theo cả những thứ ăn mặc dùng hằng ngày, để bớt chịu khổ một chút.”
Quan Hy Nguyệt tưởng đủ khoa trương , ai ngờ Lăng Văn Văn cũng thu dọn một xe ngựa đầy ắp, , xem quả thực là làm vạn chuẩn .
Lăng Văn Văn vô cùng hưng phấn, khi nàng đến Đại Hưng thành, càng thêm thích ngoài. Chỉ là, rốt cuộc cũng là tiểu thư khuê các, giảng về việc “đại môn bất xuất nhị môn bất mại”, nào thể thường xuyên ngoài dạo chơi loạn xạ?
May mắn , theo tẩu tẩu, chỉ thể ngoài, mà còn thể xa.
Ngay cả Mạt Lỵ cũng cảm thán “thật hạnh phúc”, một chút cũng cảm thấy việc ngoài trong tiết trời đông lạnh giá là một công việc vất vả.
Còn trong tộc, ngoài việc đông đúc, chiếm hết mấy cỗ xe ngựa, ngay cả hành lý cũng thu xếp mấy xe. Hành lý đều là những vật cần dùng thu dọn từ Tướng quân phủ, nào là y phục cũ, chăn bông cũ, ngay cả giày cũ, khăn tay cũ, v.v., đều là những thứ cả. Lại rách hỏng, thể dùng?
Đặc biệt là chăn bông và áo bông, đây là những thứ quý giá. Bông đắt, nhà nghèo khó bình thường nào đủ tiền để mặc đắp? Áo bông lót của họ đều nhồi bằng bông cây dương, bông liễu, hoa lau, bông gòn, v.v. …
Không chỉ thế, ngay cả nồi niêu chén bát sứt mẻ, họ cũng thu dọn mang về.
Quan Hy Nguyệt lạnh lùng quan sát, họ tuy đông , nhưng vẫn khá giữ quy củ, tranh giành, cũng ồn ào chuyện phiếm. Nghĩ , sự quản thúc của tộc trưởng vẫn hiệu quả.