Xuyên Thành Tiểu Thiếp Béo: Ta Đến Để Làm Giàu - Chương 190

Cập nhật lúc: 2025-12-20 14:26:40
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa đến bạc, Tống Thư tự nhiên lời: “Lão gia, tình hình trong phủ, chỉ bấy nhiêu bạc thôi, thêm một miệng ăn là thêm một khoản chi tiêu, tự nhiên tiết kiệm chút. Hơn nữa, nàng là một thất, chính là nửa nô tỳ, làm chút việc thêu thùa thì ?”

“Dù thì đây cũng là phủ tướng quân đường đường chính chính của , một phủ tướng quân lớn như , tiết kiệm khẩu phần ăn của di nương, đây quả là chuyện lớn nhất thiên hạ. Nàng quả là quản gia tài tình. Nếu nàng thực sự quản gia, chi bằng hãy để Tĩnh nương quản gia .”

Tống Thư thể tin : “Chàng cũng chúng là phủ tướng quân đường đường chính chính, lão gia nghĩ đến việc để một thất quản gia, thấy điều quá vô lý, để kinh thành chê ?”

“Vậy thì ? Trước đây khi Tống Đình còn sống, chẳng cũng là nàng chủ trì trung quỹ , lúc đó nàng đây là chuyện lớn ?”

Tống Thư tức đến choáng váng, n.g.ự.c đau nhói, đây còn là vị hầu gia xưa nay vẫn dịu dàng yêu thương nàng ư? Mấy chục năm tình nghĩa, đổi đến mức khiến nàng nhận ?

“Tu Kiệt còn cưới vợ, Văn Văn còn gả chồng, nơi cần tiêu bạc chẳng bao nhiêu. Nàng chỉ một lòng nghĩ đến thất của . Tĩnh nương , dù xinh đến mấy cũng chỉ là một nô tỳ, nạp nàng phủ, miễn cho nàng phong sương nơi nương tựa, là ân đức , nàng còn xúi giục lão gia đến giáo huấn chủ mẫu ư?”

Lăng Chiêu chút ngượng ngùng: “Chẳng qua là về chi tiêu của Tĩnh nương, liên quan đến Tu Kiệt và Văn Văn? Hơn nữa, Hy Nguyệt nhiều bạc như , lẽ nào khoanh tay đại bá và cô nương của tiền cưới gả ?”

“Lời đến đây, thì quá , lấy bạc cưới gả của Tu Kiệt và Văn Văn về đây, nhất định sẽ đối xử với Tĩnh nương của .”

Lăng Chiêu cũng làm , lời cứ thế mà tuôn , cuối cùng thành hỏi bạc con dâu…

Hắn sự lợi hại của Quan Hy Nguyệt, đương nhiên dám mạo hỏi, bởi , chỉ sai tiểu tư gọi Lăng Cảnh Nhận đến.

Lăng Cảnh Nhận đối với lạnh nhạt xa cách: “Phụ gọi nhi t.ử đến, chuyện gì?”

“Lẽ nào việc gì, lão t.ử thể gọi nhi t.ử đến trò chuyện ? Chúng là phụ t.ử ruột thịt, chứ kẻ thù.” Nói đến đây, Lăng Chiêu đầy bụng tức giận.

Đứa con , quả thực như nuôi uổng công. À đúng, thật sự từng nuôi dưỡng nó mấy...

Nhận điều , dịu bớt cảm xúc, bằng vẻ mặt hòa nhã: “Con cũng , nay con bệ hạ để mắt, cưới hiền thê, nhưng đại ca và con vẫn nơi nương tựa. Con và tức phụ cũng nên để tâm đến những chuyện .”

Lăng Cảnh Nhận nhíu mày: “Chuyện phụ và di mẫu làm chủ, con và Hy Nguyệt tiện nhúng tay.”

“Con nhúng tay thì thôi, nhưng con cũng tình hình trong phủ hiện giờ. Cũng bao giờ con biên quan, nhân lúc con biên quan, hôn sự của đại ca con hãy định đoạt .”

“Những việc phụ và di mẫu làm chủ là , tại đến hỏi ?” Giọng Lăng Cảnh Nhận càng lúc càng thiếu kiên nhẫn.

Xem cứ thử dò xét như , tiểu t.ử thật sự hiểu, thì cũng là đang giả ngây giả dại. Thế là Lăng Chiêu cũng chẳng quản ba bảy hai mốt, thốt luôn: “Con cũng , trong phủ đông đúc một đại gia đình như , dựa bổng lộc của con căn bản đủ chứ , Tu Kiệt làm cưới vợ đây?”

Giọng Lăng Cảnh Nhận hạ nhiệt: “Ta là một tướng quân tam phẩm, bốn trăm tám mươi lượng bạc, cộng thêm hơn một trăm hộc gạo bổng lộc hàng năm, nuôi nổi một phủ ư? Hơn nữa, Hy Nguyệt chẳng mỗi tháng đều bù đắp một trăm lượng bạc ư? Một năm xuống, một ngàn hai trăm lượng bạc!

Thứ hai, chi tiêu trong viện của và Hy Nguyệt, đều dựa bạc của nàng, căn bản hề dùng đến một chút nào của , mà phụ còn đủ ?”

Lăng Chiêu thẹn quá hóa giận: “Tiểu t.ử con năng kiểu gì , cũng là Phụ con. Chúng dựa con nuôi dưỡng là lẽ hiển nhiên, đời Phụ nào dựa con trai nuôi dưỡng mà mất mặt ư?”

“Con thể nuôi phụ , thậm chí cũng thể nuôi di mẫu, nhưng nuôi đại ca thì tính là đây? Một nam nhân, cả ngày thành văn cũng thành võ, định dựa nuôi cả đời ư? Hay là định sinh con đẻ cái cũng để con nuôi?”

Lăng Chiêu nhất thời nghẹn lời, suy nghĩ hồi lâu mới tìm điểm đột phá: “Vậy nên các con bây giờ nâng đỡ đại ca con một chút chứ, con quyên cho một chức quan nhỏ cũng , Hy Nguyệt cho một cửa hàng cũng , tóm là để một con đường .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep-beo-ta-den-de-lam-giau/chuong-190.html.]

Lăng Cảnh Nhận tức đến bật : “Đường đường một nam t.ử hán bảy thước, dựa đôi tay để phấn đấu. Phụ , lời , vốn dĩ tất cả bổng lộc của đều cho các , , vẫn là Hy Nguyệt khuyên đừng để ý những chuyện nhỏ nhặt . Nàng sự thanh tịnh, bởi mới đồng ý. Vợ chồng chúng bù đắp cho các nhiều như , đừng voi đòi tiên nữa.”

“Mặc kệ với mẫu , với di mẫu con, giữa chúng ân oán gì chăng nữa, chúng vẫn luôn là một nhà. Mẫu con và di mẫu con, vẫn là tỷ ruột thịt, vì con thể bỏ qua ?”

“tỷ ruột sẽ cướp hôn sự của tỷ tỷ ư? tỷ ruột sẽ lấy của hồi môn của tỷ tỷ ư? Phụ ruột sẽ để thứ trưởng t.ử sinh ư? Phụ ruột sẽ ở tuổi con năm tuổi liền đưa con lên núi, đó chỉ lo cho bản phong lưu khoái hoạt?”

Lăng Chiêu kinh ngạc, cũng làm , vốn dĩ chỉ tìm con trai xin chút bạc, biến thành con trai đang hạch tội .

Thì oán khí của con trai đối với lớn đến , thì nó chỉ là luôn gì mà thôi.

“Cảnh Nhận , đây đều là Phụ làm sai, Phụ làm , đến nỗi tình phụ t.ử của chúng nhạt nhẽo đến . Sau , nhất định sẽ đối xử với con.”

Lăng Chiêu tiến lên vỗ vai con trai, Lăng Cảnh Nhận lùi một bước, tránh khỏi sự đụng chạm của .

“Muốn phụ từ t.ử hiếu, phụ cần trông mong nữa, cứ giữ nguyên trạng thái hiện tại, để chúng ai nấy đều thoải mái hơn trong lòng.”

“Con nghịch t.ử , lão phụ hảo ngôn hảo ngữ cúi đầu con, con dám cuồng vọng như .” Lăng Chiêu tức đến mức n.g.ự.c kịch liệt phập phồng, “Con thì cứ , chỉ một điều, hôn sự của Tu Kiệt và Văn Văn, sự ủng hộ của các con, chuyện khó làm. Các con định xuất bao nhiêu bạc?”

“Không . Cũng định xuất.” Lăng Cảnh Nhận xong, đầu mà rời .

Lăng Chiêu ở phía gọi hai tiếng, đứa nghịch t.ử đáng c.h.ế.t đó chính là để ý. Nhìn bóng lưng thẳng tắp của biến mất, Lăng Chiêu tức giận đập vỡ một chén .

Thấy tướng quân Lăng Cảnh Nhận toát khí lạnh, sải bước phòng, Quan Hy Nguyệt vội vàng tiến lên: “Phụ tìm chuyện gì? Chàng tức giận đến mức .”

Lăng Cảnh Nhận một lời, ôm nàng lòng, ôm chặt cứng, trầm giọng : “Hy Nguyệt, chỉ nàng và là một nhà, bọn họ đều .”

Quan Hy Nguyệt dịu giọng dỗ dành y: “Đương nhiên , chỉ hai chúng mới là một nhà, còn bọn họ chẳng qua là họ hàng huyết thống. Chỉ là pháp luật thời khắc nghiệt, bất hiếu là đại tội, thể phân gia, đành sống chung như thôi.”

Nghe Lăng Cảnh Nhận kể sự tình, Quan Hy Nguyệt bật : “Chàng chỉ một mà hai. Chàng phụ chúng chi khoản bạc ?”

Lăng Chiêu đoạn định bước tới vỗ vai nhi tử, Lăng Cảnh Nhận lùi một bước, tránh khỏi cái chạm của .

“Nếu Phụ hiền con thảo, phụ cần trông mong. Cứ giữ nguyên tình trạng hiện tại, để hai bên đều thấy dễ chịu hơn trong lòng.”

“Ngươi cái nghịch t.ử , lão phụ lời ý mà cúi đầu với ngươi, mà ngươi ngông cuồng đến thế.” Lăng Chiêu tức đến nỗi lồng n.g.ự.c kịch liệt phập phồng, “Ngươi làm gì thì làm , chỉ một điều, hôn sự của Tu Kiệt và Văn Văn, nếu sự ủng hộ của hai đứa, chuyện khó bề lo liệu. Hai đứa định chi bao nhiêu bạc?”

“Không . Cũng định chi.” Lăng Cảnh Nhận dứt lời, đầu mà xoay rời .

Lăng Chiêu kêu vọng theo hai tiếng, nhưng cái tên nghịch t.ử đáng c.h.ế.t cứ thế làm ngơ. Nhìn bóng lưng thẳng tắp của y khuất dạng, Lăng Chiêu tức giận đập vỡ một chén .

Thấy Lăng tướng quân, tỏa khí lạnh lẽo, sải bước phòng, Quan Hy Nguyệt vội vã tiến lên: “Phụ tìm việc gì? Chàng tức giận đến mức .”

Lăng Cảnh Nhận một lời, ôm nàng lòng, ôm chặt lấy, đoạn khàn giọng : “Hy Nguyệt, chỉ nàng và một nhà, bọn họ .”

Quan Hy Nguyệt dịu giọng dỗ dành y: “Đương nhiên , chỉ hai chúng mới là một nhà, còn bọn họ chẳng qua là họ hàng huyết thống. Chỉ là pháp luật thời khắc nghiệt, bất hiếu là đại tội, thể phân gia, đành sống chung như thôi.”

Nghe Lăng Cảnh Nhận kể sự tình, Quan Hy Nguyệt bật : “Chàng chỉ một mà hai. Chàng phụ chúng chi khoản bạc ?”

Loading...