Xuyên Thành Tiểu Thiếp Béo: Ta Đến Để Làm Giàu - Chương 169
Cập nhật lúc: 2025-12-20 14:26:18
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Võ công của t.ử sĩ đều cực , hơn nữa mười mấy .
Còn bên ba vị sư phụ và Lăng Cảnh Nhận, tuy thủ hơn, nhưng vì Quan Hy Nguyệt võ, phân tâm lo cho nàng, khó tránh khỏi bó tay bó chân.
Đám t.ử sĩ mấy đều bảo vệ kẻ lùn đó, nhao nhao tấn công về phía kẻ lùn.
Quan Hy Nguyệt khàn giọng : “Các ngươi cần quá để ý , đây liền cho bọn chúng thấy sự lợi hại.”
Vừa xong, nàng tay trái giơ khiên bảo vệ , tay liên tục nhấn, phun xối xả về phía mấy đang tới gần.
Vì nàng võ công, mấy nâng cao cảnh giác, đều xịt trúng, phát tiếng kêu t.h.ả.m thiết, đao kiếm lập tức rơi xuống đất, bọn chúng ôm mắt lăn lộn.
Những khác kinh hãi, nhao nhao kêu lên: “Lùi , lùi , ám khí.”
Các sư phụ và Lăng Cảnh Nhận cảm thấy cách thật sự cực , tay cầm vũ khí, tay trái giơ xịt cay, cùng từ từ ngoài.
Đám t.ử sĩ nhất thời dám tới gần, chỉ thể từ từ lui ngoài.
Quan Hy Nguyệt thừa lúc bọn chúng chú ý, ý niệm động, thu khiên đất gian, những vật phẩm hiện đại , tuyệt đối thể để những thứ rơi tay bọn chúng.
Giữa đường đám t.ử sĩ vẫn cam lòng, xông lên hai , kết quả đều xịt trúng đích, bốn ngã xuống.
Các sư phụ như Quan Hy Nguyệt mà phun loạn xạ, tự nhiên thể nhắm thẳng mặt bọn chúng.
Vẫn từ từ lui về một ngã rẽ, Nhị sư phụ khẽ nghiêng đầu hiệu về bên , lớn tiếng kêu: “Đi theo .”
Nói thì chậm mà xảy thì nhanh, Quan Hy Nguyệt cảm thấy nhẹ bẫng, đầu choáng, như cưỡi mây đạp gió, Lăng Cảnh Nhận ôm lên, mấy lên xuống bay xa.
Quan Hy Nguyệt thầm than, may mà bây giờ gầy, bằng chắc chắn chạy nhanh như , oai hùng như ...
Đám t.ử sĩ đang đuổi theo, thấy một kỳ dị kêu lớn: “Tặng cho các ngươi một món quà lớn.”
Chỉ thấy nhanh chóng phất tay, một ám khí xé gió mà tới, đầu lĩnh t.ử sĩ kêu lớn: “Có ám khí, tản ...”
Lời còn xong, liền thấy một trận khói đặc bốc lên, nước mắt nước mũi giàn giụa, ho ngừng, đồng thời cảm thấy n.g.ự.c đau, đầu đau, nôn mửa. Đồng bạn xung quanh cũng như , đều đất lăn lộn.
Hòa thượng bay xa tít, một cái cây, thưởng thức tình trạng thê t.h.ả.m của đám t.ử sĩ, thầm nghĩ, ám khí của dị thế thật lợi hại.
Xem đủ náo nhiệt , hòa thượng mới đuổi kịp bọn họ, đối mặt với ánh mắt lo lắng của bọn họ, cực kỳ hưng phấn: “Nha đầu , cái l.ự.u đ.ạ.n cay của ngươi là gì , còn ?”
Quan Hy Nguyệt lắc đầu: “Chỉ một viên . Nếu thêm mấy viên thì , tặng các ngươi mỗi một viên...”
Nhị sư phụ lớn: “Nha đầu nhà ngươi, quả nhiên miệng ngọt.”
Biết l.ự.u đ.ạ.n cay chỉ tác dụng một khắc, mấy cũng dám chần chừ, nhanh chóng rút lui.
Cho đến khi khỏi sơn cốc, tới hậu sơn, mấy mới lượt trang phục, tháo mặt nạ phòng độc đó . Quan Hy Nguyệt đem tất cả vật cần xử lý thu gian.
Nhị sư phụ mực hâm mộ: “Ta mà gian của nha đầu , giảm mười năm thọ cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep-beo-ta-den-de-lam-giau/chuong-169.html.]
Hòa thượng cãi : “Ta mà thể gian, nguyện giảm hai mươi năm thọ.”
Tam sư phụ trừng mắt : “Được , các ngươi đều là lão già , nào còn mười năm hai mươi năm nữa?”
Hòa thượng phục: “Không đúng đúng, sư phụ nhưng là tới trăm tuổi mới viên tịch, thì, ít nhất cũng sống thêm năm sáu mươi năm nữa.”
Lăng Cảnh Nhận lắc đầu, núi cô tịch, mấy vị sư phụ giờ đều cãi vặt, còn dỗ thêm vài lời. Mà từ nhỏ thấu sự vô vị của bọn họ, lười nhiều với bọn họ.
Mấy thong thả tới Khúc Khánh huyện, ăn dạo, tiêu khiển nửa buổi chiều, mới đ.á.n.h xe trở về phủ.
Đây cũng là phép che mắt, thật là vì Lăng Cảnh Nhận quá mức nổi bật, nếu bọn họ đường đường chính chính từ hậu sơn trở về, những kẻ điều tra, khó tránh khỏi dân làng sẽ tiết lộ thông tin.
Tuy phép che mắt chắc chắn hiệu quả mười phần, dù châu báu đều biến mất là sự thật, mà ở Khúc Khánh huyện chỉ Lăng Cảnh Nhận quá nổi bật, chắc chắn cũng là đối tượng nghi ngờ. , cố gắng vẫn nên gieo nhiều nghi vấn, đừng để đoán trúng ngay.
Đây chính là châu báu của những quan viên tịch biên mất tích kỳ lạ năm xưa, , e là còn nhiều hơn tất cả những thứ tịch biên.
Nhị sư phụ chút hiểu, hỏi: “Tiểu t.ử Lăng, ngươi từng nghĩ tới đem bảo tàng nộp lên, trả phụ ngươi một sự trong sạch ?”
Lăng Cảnh Nhận thành thật trả lời: “Chưa từng nghĩ tới. Nộp lên quốc khố ích lợi gì, chẳng vẫn sâu mọt tham ô . Phụ cũng cần thiết làm Hầu gia, cứ thành thật làm Phụ của tướng quân là , cũng bớt những trò quỷ.”
Mấy ha ha lớn. Sau khi xong, phát hiện đúng.
Lô châu báu giá trị liên thành, vì che giấu mà cất trong sâu núi ở Khúc Khánh huyện chút nổi bật ? Còn tốn hết tâm tư, xây mật thất, bày kỳ môn bát quái trận, còn phái nhiều t.ử sĩ canh gác.
Quan Hy Nguyệt yếu ớt mở miệng: “Bảo tàng , đủ để khởi sự !”
Trong lòng đều rùng , thể! Nay Thánh thượng đang tuổi tráng niên, gối sáu tử, lập trữ quân.
Trừ ngũ hoàng t.ử và lục hoàng t.ử còn quá nhỏ tuổi, cùng với tứ hoàng t.ử ngoại gia quá yếu, ba vị hoàng t.ử đầu đều cực kỳ thực lực.
Triều đại trọng hiền tài mà lập trưởng, bởi ba vị hoàng t.ử dốc hết sức thể hiện, tranh giành gay gắt, mỗi đều phe cánh trung thành.
Quan Hy Nguyệt nhớ tới từng gặp hắc y nhân ở Thái An Lâu, liền hỏi: “Đường gia quý nhân nào trong cung ?”
Lăng Cảnh Nhận thấy nàng nhắc tới Đường gia, chút vui: “Đường gia chính là mẫu gia của Đường Quý phi, là ngoại gia của Tam hoàng tử.”
“Ta cảm thấy châu báu cũng thể do Đường gia cất giấu, bởi vì ngoại tổ của Đường Nham ở phủ thành, mà một huyện nhỏ như Khúc Khánh, bọn họ mở cả Thái An Lâu. Ta thấy Thái An Lâu nếu dùng làm một điểm liên lạc, cũng vô cùng tiện lợi.”
Lăng Cảnh Nhận trong lòng chua xót: “Nàng ngay cả chuyện ngoại tổ của Đường Nham ở phủ thành cũng – ngay cả cũng .”
Nữ sư phụ cảm thấy buồn : “Đây quả là một chuyện lạ lớn, ngay cả hài t.ử Cảnh Nhận cũng ghen .”
Hai vị sư phụ cũng “ha ha” lớn: “Tiểu t.ử từ nhỏ cao lãnh như , một ngày chẳng mấy câu, cuối cùng cũng trị .”
Quan Hy Nguyệt sợ Lăng Cảnh Nhận trêu chọc đến xuống đài , vội vàng an ủi : “Ta cùng Đường công t.ử chuyện mấy , đều là bán ớt và phương t.h.u.ố.c nấu ăn cho , chỉ vài giao thiệp mà thôi. Biết ngoại gia của ở phủ thành, là do đó Bạch Vân Quan tình cờ gặp, vô ý hai câu mới .”
Lăng Cảnh Nhận vẫn nhíu mày: “Các nàng ở Bạch Vân Quan tình cờ gặp chuyện, còn một ở Nam Việt.”
Quan Hy Nguyệt tức buồn : “Ta tình cờ gặp , chỉ nghĩ đến bạc mà thôi.”
“Khi nàng tình cờ gặp , ngay cả bạc cũng . Lại còn trọng thương, vô cùng chật vật, còn để nàng chăm sóc. Còn khi nàng tình cờ gặp , là bộ dạng công t.ử phong nhã.”