Xuyên Thành Tiểu Thiếp Béo: Ta Đến Để Làm Giàu - Chương 168
Cập nhật lúc: 2025-12-20 14:26:17
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Biết ba vị sư phụ thám hiểm sơn cốc , nàng vẻ mặt tò mò: “Trong đó gì ?”
“ như nàng dự liệu, thật sự một kho báu, nhiều kim ngân tài bảo, suýt nữa làm lóa mắt ba vị sư phụ của .”
Quan Hy Nguyệt ha ha phá lên , nàng quả nhiên là một phúc tinh mà, ông trời ban tặng một kho báu cho nàng ?
Trở về Đại Đồng thôn, Trương thị thấy nàng liền lao đến ôm chặt lấy nàng: “Con bé , làm Nương con lo lắng đến nát cả ruột gan.”
Cả nhà Quan gia đều sợ hãi, lúc thấy nàng bình an vô sự, đều yên tâm.
Lão Quan đầu lớn tiếng : “Dân làng đều Quan gia chịu nổi phúc khí lớn đến , nha đầu Hy Nguyệt trấn giữ phúc khí, cho bọn họ xem, Hy Nguyệt nhà , là thiên chi kiêu nữ, là huyện chủ do Hoàng thượng khai kim khẩu ban phong, là hôn sự do Hoàng thượng khai kim khẩu ban cho. Ai phúc khí nàng chịu nổi?”
Lão gia , hai mắt cũng rưng rưng lệ.
Quan Hy Nguyệt thở dài: “Tổ phụ, đừng quá cảm động như , bằng tôn nữ lớn một trận thì thật với .”
Cuối cùng cũng khiến cả nhà bật . Mấy hôm nay đều lo sốt vó, dân làng đều bàn tán lưng rằng Quan gia phúc bạc, gánh nổi phúc khí trời ban , chẳng là khiến Quan Hy Nguyệt lâm hiểm cảnh đó .
Người Quan gia vốn tin quỷ thần, sợ rằng thật sự gánh nổi phúc khí , lão Quan len lén lầm bầm bài vị tổ tiên, thà rằng Quan gia phúc bạc hơn, cũng tuyệt đối mang nha đầu Hy Nguyệt .
Trương thị càng thêm quỳ lạy trời đất, nếu Hy Nguyệt vì gánh nổi phúc khí gả cao môn, thì thà rằng gả nữa, hòa ly cũng , hưu cũng . Cho dù đắc tội kim khẩu ngọc ngôn của Hoàng đế, cho dù đắc tội Lăng gia, nàng cũng chia rẽ bọn họ; nếu trời thật sự mang Hy Nguyệt , nàng nguyện ý lấy thế.
May mà, nha đầu Hy Nguyệt quả nhiên phúc khí, chẳng đang đó ?
Quan Hy Nguyệt những lời họ kể, vạn phần cảm động. Có lẽ là vì Lăng Cảnh Nhận và Quan gia bên ý chí mạnh mẽ kéo nàng trở về, vì nàng mới thể nơi đây chăng.
Có ba vị sư phụ nữa dò đường, thuận lợi hơn nhiều, tránh tất cả cơ quan ám khí, thành công tới mật thất.
Người xưa quả lừa , quả nhiên bảo tàng, quả nhiên mật thất!
Vô vàng bạc châu báu, đều là trân phẩm, mỗi món đều giá trị nhỏ.
Những con sâu mọt , thu thập bao lâu, mới thể thu thập nhiều đến .
Quan Hy Nguyệt tắc tắc xưng kỳ, so với nhiều châu báu như , mười hai vạn lượng bạc của nàng thì đủ để sánh.
Tinh linh cũng hưng phấn kêu lớn: “Chủ nhân, thật nhiều châu báu! Thật đáng giá, đều cất chỗ .”
Quan Hy Nguyệt thầm đảo mắt trắng, gian, mở rộng nhanh chóng, mà rộng bằng một căn nhà lớn. Ai nha, dùng để chứa châu báu.
Lăng Cảnh Nhận cổ vũ mấy vị sư phụ: “Các lão nhân gia lấy gì thì lấy, phần còn chúng đều gói ghém mang đó.”
Ba vị sư phụ cũng khách khí, chọn mấy món đồ yêu thích, với những thứ khác cũng động tâm.
“Làm để vận chuyển từng đợt ngoài, chúng còn tính toán kỹ lưỡng.”
Quan Hy Nguyệt híp mắt : “Không cần, thể di chuyển tất cả.”
Mấy vị sư phụ đều nàng tới từ dị thế, hệ thống và gian của nàng cũng gì che giấu.
Quan Hy Nguyệt ý niệm động, tất cả châu báu cùng với rương, đều an cất gian của nàng.
Nàng từng nghĩ tới, dùng một căn nhà lớn để chứa châu báu...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep-beo-ta-den-de-lam-giau/chuong-168.html.]
Khi rời khỏi mật thất, chỉ một tiếng hừ lạnh: “Tiểu nhân vô lương, còn sống sót rời khỏi đây ? Ta thật xem, rốt cuộc các ngươi là ai?”
Hơn mười bịt mặt áo đen bao vây bọn họ thành hình quạt.
Lăng Cảnh Nhận thầm hối hận, nên đưa Hy Nguyệt tới. Nếu xảy chuyện nàng trở về dị thế, đều sợ chịu nổi.
Mấy vị sư phụ , đều ăn ý.
Nhị sư phụ bóp giọng : “Các ngươi mới là tiểu nhân vô lương, chúng hắc ăn hắc thì ? Các ngươi là t.ử sĩ nhà ai? Sống dễ dàng, nếu các ngươi thành thật, còn thể tha cho các ngươi một con đường.”
Quan Hy Nguyệt đang kéo dài thời gian, nàng nấp tảng đá lớn bên cạnh, khi thì trong tay mà thêm mấy chiếc khiên, chia cho Lăng Cảnh Nhận và ba vị sư phụ.
Đám t.ử sĩ thể tin trợn tròn mắt, mấy đối phương ăn mặc kỳ dị, thứ đội đầu càng là vật gì, bọc kín đầu diện, mà còn trong suốt! Chỉ thể thấy mắt của bọn họ.
Lăng Cảnh Nhận trong lòng trấn định, bọn họ mặc áo chống đâm, đeo mặt nạ phòng độc, lúc Hy Nguyệt lấy khiên, lúc bọn họ thể coi là đao thương bất nhập...
Đầu lĩnh t.ử sĩ lười nhiều với bọn họ, tay vung lên, chỉ tiếng “vút vút vút”, mấy chục mũi tên nhọn xé gió mà tới.
Lăng Cảnh Nhận và bọn họ giơ khiên lên, rụt về phía , chỉ một trận “đinh đinh đang đang” vang lên, tên nhọn đều rơi xuống đất.
Nữ sư phụ cũng hiếm khi đùa: “Cái khiên thật lợi hại, lực phòng ngự thật cao, hơn nữa còn nhẹ.”
“Đó là, mua loại đắt nhất. Ở chỗ chúng là dùng cho đặc chủng bộ đội.” Quan Hy Nguyệt kiên nhẫn giải thích.
Nhị sư phụ : “Ta tới chỗ các ngươi, ít nhất cũng là thủ lĩnh một đội đặc chủng.”
Đám t.ử sĩ tức giận hỏng , hai hôm bọn chúng phát hiện xâm nhập, một mặt phái báo tin, một mặt tăng cường phòng thủ.
Hôm nay mãi mới phục kích bọn họ, thấy bọn họ thật sự kỳ dị, đặc biệt là tên lùn đó, mà lấy khiên. Bọn chúng rõ ràng kiểm tra qua, phía tảng đá lớn đó, gì cả. Đối phương là lúc nào giấu ở đó ?
Quan Hy Nguyệt nhanh chóng từ hệ thống mua mấy bình xịt cay, chia cho bọn họ, khe khẽ : “Bọn chúng xông lên , cứ nhắm bọn chúng mà xịt, sẽ cay, lợi hại đó.”
Hòa thượng lúc còn quên trêu chọc: “Vậy thì thử xem ám khí tới từ dị thế .”
Quan Hy Nguyệt thầm nghĩ, đáng tiếc nhiều thứ ở đây dùng , nếu b.o.m thì ...
Giọng tinh linh vang lên: “Chủ nhân, l.ự.u đ.ạ.n cay, l.ự.u đ.ạ.n cay thể dùng. Chỉ là, hiện tại chỉ một quả.”
Quan Hy Nguyệt mừng rỡ, tác dụng của l.ự.u đ.ạ.n cay lớn lắm, lợi hại hơn xịt cay nhiều.
Chỉ thấy trong tay nàng thêm một thứ kỳ quái, ba vị sư phụ cực kỳ hứng thú.
Quan Hy Nguyệt hiệu: “Nhị sư phụ, kỹ đường , chúng nhanh chóng rút lui. Cái là l.ự.u đ.ạ.n cay, ném , đều là khí làm sặc, là đều chịu nổi, lập tức sẽ lóc t.h.ả.m thiết. Chúng thể ảnh hưởng. Tuy mặt nạ phòng độc , cũng dám đảm bảo tuyệt đối hiệu quả.”
Nhị sư phụ mắt sáng rỡ, cái món đồ chơi nhỏ vẻ lợi hại lắm.
Hòa thượng chút khách khí vươn tay: “Ném về phía bọn chúng là ? Đưa , chặn hậu, cũng kiến thức kiến thức sự lợi hại của món đồ .”
Lăng Cảnh Nhận quyết đoán, đặt l.ự.u đ.ạ.n cay tay hòa thượng: “Vậy thì xin nhờ đại sư phụ.”
Hòa thượng bĩu môi: “Thảo nào đều cưới vợ quên nương, đây là ngay cả sư phụ cũng quên .”
Đám t.ử sĩ thấy bọn họ hề căng thẳng, còn đang líu ríu, giận dữ trỗi dậy: “Xông lên cho , bất luận sống c.h.ế.t.”