Mấy con trong xe ngựa thì thầm trò chuyện. Chu Trường Phong ngoài , nhịn bật .
Lại qua hai ngày, cả nhà tới Thanh Dương Thành. Thành vì gần Kinh Đô, chỉ cách Kinh Đô hai ngày đường, nên cũng phồn hoa.
Cả nhà thành, tìm một khách điếm nghỉ chân, ngoài dạo phố. Họ đến Thanh Dương khá sớm, lúc ngoài chừng năm giờ chiều, đúng lúc dùng bữa tối.
“Phụ , nương , hôm nay chúng ăn đồ mang theo ? Hay là ăn ở bên ngoài?”
“Ăn ở ngoài chứ. Dù cũng nếm thử chút gì mới mẻ. Khó khăn lắm mới ngoài một chuyến, bất kể mùi vị , cũng thử món ăn bản địa của họ, như mới uổng công chúng đường.”
“Hề hề hề... Người cũng ...”
Mặt trời còn lặn, cả thành nhộn nhịp.
Chu Hoan Hoan vai Chu Trường Phong, đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy đầu cha, đôi mắt chớp chớp, đảo qua đảo , hiếu kỳ ngắm thứ xung quanh.
Mắt nàng , trắng trẻo mềm mại, là một đứa trẻ vô cùng tinh xảo. Khách bộ hành đường nhịn chằm chằm chúng. Có còn với Tiểu Đoàn Tử, Tiểu Đoàn T.ử cũng theo. Thi thoảng còn vẫy tay nhỏ với khác.
Chu Trường Phong vỗ nhẹ m.ô.n.g nhỏ của nàng: “Hoan Hoan, đừng cử động lung tung.”
Chu Cẩm Chu: “Muội , ngoan ngoãn một chút, cứ nhúc nhích như , phụ tiện bảo vệ .”
Tiểu Đoàn T.ử rạp xuống, đầu nhỏ tựa đầu Chu Trường Phong, nhúc nhích nữa.
Trên chợ bày hết quầy hàng đến quầy hàng khác, bán diều, bán tượng đất nhỏ, bán vòng tay... Tóm , đủ các loại vật phẩm nhỏ đều bán.
Ngoài đồ chơi, còn đủ loại quán ăn vặt, nào là hoành thánh, sủi cảo, mì sợi, cả bánh bao, màn thầu.
Thẩm Chỉ định ăn ở ven đường. Đi dọc đường, cuối cùng nàng thấy một tửu lầu cao ngất mấy tầng, qua thấy vô cùng khí phái, nàng liền vẫy tay, “Đi thôi, chúng tửu lầu ăn!”
“Oa!! Tửu lầu cao quá!”
Tòa tửu lầu ước chừng là lầu cao nhất Thanh Dương, cao đến năm tầng lận. Ngày nay, nhà năm tầng dễ xây dựng, là một công trình lớn. Muốn xây dựng an , tốn bao nhiêu bạc, bao nhiêu vật lực.
theo cách của Thẩm Chỉ, trong lòng nàng bật . Chỉ riêng tửu lầu lớn đến , chứng tỏ ông chủ tửu lầu tiền, càng giàu càng !
Bước tửu lầu, các tiểu nhị bên trong đều mặc đồng phục, ai nấy đều tươi hớn hở. Nhìn qua là huấn luyện chuyên nghiệp, đây mới đúng là dáng vẻ của một tiểu nhị t.ử tế.
Tiểu nhị dẫn họ lên lầu hai, tìm một bàn gần cầu thang xuống, bắt đầu gọi món.
Ở đây tầng một và tầng hai đều là chỗ mở, từ tầng ba trở lên mới là nhã gian (phòng riêng), nơi đó dành cho những thực sự giàu .
Ngồi xuống xong, liền bắt đầu gọi món. Các món ăn thực đơn tên đều kỳ quái, căn bản thể đó là món gì.
Mấy tiểu t.ử đến mức gãi tai gãi má, “Nương , là và cha điểm món , bọn con cũng chẳng nên ăn gì nữa.”
Chu Trường Phong và Thẩm Chỉ cũng chỉ là mèo mù vớ chuột c.h.ế.t, tùy tiện gọi món mà thôi.
Thẩm Chỉ gọi hai món đắt nhất, hai món giá trung bình, hai món giá rẻ, đó gọi thêm một món canh.
Sau khi gọi xong, tổng cộng chi hai mươi lạng bạc.
là đắt quá đỗi! Khi gọi món, tim nàng như đang rỉ máu.
còn cách nào, đến tửu lầu cao cấp như thế thì tự nhiên cũng thể keo kiệt .
Huống hồ, nhà bọn họ là tiền.
“Mấy món giá cao như , hẳn là mùi vị tuyệt hảo,” Chu Trường Phong đoán.
Chu Cẩm Chu gật đầu tán thành, “Chắc chắn , ở quán cơm nhà chúng , một lạng bạc thể ăn ngon !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/xuyen-thanh-ac-nu-ta-chi-muon-lam-giau-nuoi-ca-nha/chuong-435-thuc-an-trong-dai-tuu-lau-qua-thuc-kho-nuot.html.]
Lời quả thật sai, ở quán cơm nhỏ của gia đình họ, một lạng bạc thể là một bữa tiệc linh đình .
Chu Cẩm Niên lắc đầu, “Không , mấy món chỉ đắt tiền mà thôi, con thấy chắc chắn ngon bằng nương làm.”
Trong lòng , ai thể sánh bằng Thẩm Chỉ.
Thẩm Chỉ thong thả nhấp một ngụm , “Lát nữa thức ăn dọn lên, nếm thử sẽ .”
Cả nhà đợi ít nhất hai khắc đồng hồ, cuối cùng các món ăn cũng bắt đầu dọn lên.
Thẩm Chỉ đống thức ăn bàn mà ngây .
Tên các món ăn thật mỹ miều, thi ý, họa ý, thôi thấy đẽ vô cùng.
những món bưng lên thì quá đỗi bình thường.
Hai món đắt nhất chỉ là thịt nai hầm và thịt bò hầm đơn giản, còn hai món giá trung bình là đậu đũa xào và hẹ xào trứng.
Còn món rẻ nhất thì là rau xanh xào và dưa chuột trộn, canh là canh mướp trứng gà.
Mấy món ăn nông gia hết sức bình thường như , đặt cho những cái tên hoa mỹ, họ nghĩ gì nữa?
Khóe miệng Thẩm Chỉ giật giật, mấy cha con món ăn bàn, chút thất vọng, thậm chí là vẻ mặt ghét bỏ.
Chỉ qua thôi thấy thể so với các món ăn trong quán cơm nhà họ.
Chu Trường Phong nếm thử một miếng thịt nai hầm, nguyên liệu dùng quả là , nhưng mùi vị nhạt nhẽo, thịt khô và khó ăn.
Thịt bò hầm cũng dai! Không hầm bao lâu, nhừ hẳn, nhưng cũng loại thịt bò nhúng chín tới mềm mại.
Tất cả các món ăn đều ở mức bình thường, thể là khó ăn, nhưng cũng chẳng ngon lành gì.
Mấy tiểu t.ử lâu ăn món dở tệ như , ăn mà thở ngắn than dài.
Trước đây, chỉ cần ăn no là cảm tạ trời đất , nhưng khi quen với cuộc sống , từ tiết kiệm chuyển sang xa hoa thì dễ, còn từ xa hoa chuyển sang tiết kiệm thì khó khăn bao.
“Cha nương, là chúng ăn đồ tự mang , mấy món thật sự khó ăn quá…” Chu Cẩm Niên nhịn lẩm bẩm.
Giọng lớn, nhưng cũng nhỏ, hai vị khách ngang qua cầu thang bên cạnh lời của tiểu oa nhi chọc .
Tửu lầu là nơi đẳng cấp nhất cả thành Thanh Dương, món ăn cũng là loại hạng nhất.
Sao trong mắt tiểu oa nhi , món ăn ngon như thành khó ăn?
Chu Trường Phong: “Ta cũng thấy , Chỉ Chỉ, là đóng gói mang về, chúng tự chế biến chút?”
Thẩm Chỉ lắc đầu, “Các ngươi đúng là nghĩ đủ trò, khó ăn đến mấy cũng ăn cho hết, đợi mai sẽ làm món ngon cho các ngươi.”
Nói , nàng liếc mắt sang bên cạnh, thong thả lấy một bầu rượu từ chiếc giỏ xách, “Chàng thích uống rượu ? Uống rượu nhà chúng , coi như là tạm bợ cho đỡ ngán với món ăn .”
Chu Trường Phong thở dài, “Được …”
Hai vị chủ tiệm ban đầu tưởng chuyện , vốn định rời , nhưng thấy bầu rượu mà bọn họ lấy , hai liền dừng bước.
Gia đình thể tùy tiện lấy rượu uống, chứng tỏ họ phận và địa vị.
Ngay cả trong tửu lầu cũng bán rượu, nhưng… nếu uống, chỉ báo một ngày với chưởng quỹ, mà nhiều nhất cũng chỉ uống hai chén.
Vậy mà gia đình tùy tiện lấy một bầu…
Thật sự hề đơn giản.
Hai , tiến gần.