"Đứa bé tên là Vương An Ninh, năm nay mười bảy, chắc là nhỏ hơn con một chút." Vương phu nhân . Bà vẫy tay về phía Vương An Ninh, đó giới thiệu Ngu Niệm Thanh: "Vị là sư của vị tiên trưởng tặng tiên đan năm đó, con cứ gọi nàng là..."
Không đợi Vương phu nhân xong, Ngu Niệm Thanh lên tiếng: "Cứ gọi là tỷ tỷ ."
Vương An Ninh dùng giọng mềm mại gọi: "Thanh tỷ tỷ."
Sau lưng Ngu Niệm Thanh tức khắc tê rần, cảm giác đầu như hào quang! Nàng làm nhỏ nhất quá lâu, khác gọi một tiếng "tỷ tỷ" thế , thật sự là chịu nổi.
"An Ninh ." Ngu Niệm Thanh nở nụ , nàng : "Muội thích thứ gì , đầu gặp mặt, tặng làm quà."
"Không phung phí, ." Vương lão gia vội .
Truyện được edit bởi Mèo Ghiền Truyện, vui lòng liên hệ fanpapge nếu gặp vấn đề gì nhé ạ
" , chúng cần những nghi thức xã giao đó , Thanh Thanh. Con thể nhớ đến chúng trong lòng, nhớ về thăm một chuyến là chúng vui lắm ." Vương phu nhân ôn tồn . "Thời gian cũng còn sớm, là các con cứ ở đây , chúng cùng ăn một bữa cơm, hàn huyên thật vui vẻ."
Ngu Niệm Thanh cũng vội, liền một lời đồng ý. "Trò chuyện thì lúc nào cũng , nhưng hai vị cho chúng con đến kho lương xem ." Nàng vẫn quên chính sự.
Nghe Ngu Niệm Thanh đồng ý ở , hai vợ chồng thở phào nhẹ nhõm. Họ còn sợ nàng đến xem một cái , bây giờ yên tâm. Cả nhà bốn cùng đám gia nhân tự dẫn đường cho nàng và Sở Chấp Ngự, đến kho lương.
"Nơi chúng đây trù phú, ngoài nạn châu chấu nhiều năm thì từng thiếu lương thực, nên bao giờ nghĩ tới sẽ trộm kho lương." Vừa , Vương lão gia .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-831.html.]
"Đợi đến khi phát hiện, bên cạnh kho lương một cái hố lớn, rõ ràng mấy ngày . Kỳ lạ là đám gia nhân ai thấy. Sửa xong xuất hiện hố mới, lương thực cũng ngày một ít , cho bao nhiêu canh gác cũng bắt bóng dáng tên trộm... Thật sự là chuyện lạ."
Dinh thự của Vương phủ lớn, bên ngoài hậu viện là những mảnh đất trồng trọt phì nhiêu của gia đình, kho lúa cũng ở đó. Suốt đường , một nha và gia nhân trẻ tuổi đều tò mò về phận của Ngu Niệm Thanh, ríu rít hỏi nàng. Ngu Niệm Thanh đều一一giải đáp, mãi cho đến khi Vương phu nhân bảo im lặng.
Vừa kho lúa, Ngu Niệm Thanh liền phát hiện điều . Nàng về phía Sở Chấp Ngự. Sở Chấp Ngự khẳng định: "Nơi yêu khí."
Bạch Trạch là vua của vạn thú, yêu quái nào thể thoát khỏi mắt . Ngu Niệm Thanh hỏi: "Có thể cảm nhận là yêu quái gì ?"
Yêu và ma đều thở khác , nếu là Bạch Trạch thông tỏ vạn vật dĩ nhiên thể phân biệt . Chẳng qua Sở Chấp Ngự còn trẻ, cùng Ngu Niệm Thanh du ngoạn mấy ngày nay mới tích lũy chút kinh nghiệm.
"Không huyết khí, chắc là yêu quái từng hại ." Sở Chấp Ngự : "Loại yêu đây từng gặp, bắt sẽ là gì."
Người Vương gia và đám gia nhân vốn hai yêu quái thì chút kinh ngạc và sợ hãi, nhưng thái độ của Ngu Niệm Thanh và Sở Chấp Ngự quá bình tĩnh, phảng phất như đây chẳng là chuyện gì to tát.
"Thanh Thanh, yêu quái ..." Vương lão gia lo lắng.
"Thúc yên tâm, con xử lý nhiều tiểu yêu như ." Ngu Niệm Thanh trấn an. "Nó chỉ trộm lương thực mà hại , chứng tỏ thể là do cuộc sống bức bách, kẻ . Con sẽ ở đây đợi cho đến khi bắt nó, thúc cứ yên tâm."
Sở Chấp Ngự tự giác rời khỏi kho lương. Ngu Niệm Thanh dùng thuật chú để tẩy sạch thở của , tránh để tiểu yêu phát hiện khí tức của thần thú mà bỏ chạy, đó thành thạo bắt ấn, bố trí pháp trận tại Vương gia. Nếu ban đầu Vương gia còn chút lo lắng, thì khi thấy động tác của nàng, họ liền yên tâm hẳn.