Vô Âm vẫn đang niệm “tâm kinh” ở bên ngoài thì đột nhiên mở mắt, nhảy xuống đu đằng tháp, chặn cửa của nhà tranh nhỏ, “Đêm khuya thí chủ còn đến đây, chuyện gì ?”
Thân ảnh cửa sài dừng một chút, thở dài một , “Sao Phật t.ử ở đây? Nơi là khuê phòng của Ninh cô nương, Phật t.ử như , thấy mất phong thái của một vị thánh tăng ?” Thanh âm của gã nhẹ nhàng, mang theo chút mùi chua như như .
“Được Ôn lão tổ ủy thác bảo hộ Ôn thí chủ.” Vô Âm rũ mắt, “Đạm Đài thí chủ, tới là khách, nhưng khách nhân nào tùy tiện trong phủ riêng của chủ nhà, đối đầu với nguyên tắc của chủ nhà như , Đạm Đài thí chủ chuyến , khỏi làm mất thể diện của Đệ nhất cung ở Tiêu Dao Cung.”
Đạm Đài Minh Nguyệt:......
Vị hòa thượng thật độc mồm độc miệng.
Đạm Đài Minh Nguyệt khẽ một tiếng, “Trái tim của nhận định Ninh cô nương, gần đây nàng khỏe, cho nên mang đan d.ư.ợ.c dưỡng sinh bí mật đặc chế của Tiêu Dao cung đến, tận tâm tận lực vì Ninh cô nương một chút.” Gã cũng ưa , khi gã “trái tim nhận định” nào đó, ánh mắt vô cùng chân thành, như thể trong mắt của gã gì ở thế gian thể xứng với nụ của nàng.
Vô Âm vẫn chịu buông tha, “Thí chủ là sai , thế gian còn viên đan d.ư.ợ.c nào hơn đan d.ư.ợ.c dưỡng thần của Tân Nguyệt tông ?”
Đạm Đài Minh Nguyệt:......
Sao miệng của tên hòa thượng độc như thế chứ?
gã thật sự loại sẽ bỏ cuộc giữa chừng, “Đây chính là một phần tâm ý của , Phật t.ử cần gì vô lý như chứ? Tuổi tác và tu vi của và ngươi cũng đương đương , nếu Phật t.ử thể Ôn lão tổ ủy thác bảo hộ cho Ninh cô nương, tại thể chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/xuyen-sach-sau-khi-thanh-tang-trung-co/chuong-44-2.html.]
Vô Âm:.......
Vô Âm nữa, y chỉ chắp tay n.g.ự.c nhắm mắt , tiếp tục niệm “Lăng Nghiêm Kinh”.
Y cứ đó, như một pho tượng Phật bằng đá, hề nửa điểm nhúc nhích.
Động thủ ở địa bàn của Tân Nguyệt tông là đại bất kính với Ôn lão tổ, bất luận là Vô Âm là Đạm Đài Minh Nguyệt, đều hiểu đạo lý . Phật t.ử cũng nhiều lời với Đạm Đài Minh Nguyệt, để gã tùy ý, y chỉ cho là thấy gì mà thôi. Vốn dĩ Đạm Đài Minh Nguyệt thuyết phục bằng những lời lẽ , khuyên tên hòa thượng tránh , để gã gặp Ôn Ninh mới , ai ngờ một chút nhân tình mà y cũng hiểu.
Đạm Đài Minh Nguyệt là t.ử truyền của Nam Cung Trọng, từ nhỏ là thiên chi kiêu tử, “nguyệt quang của tông môn”, chịu nổi khi đối xử như , cho dù tính tình đến thì cũng khó tránh khỏi chút khó chịu, khỏi cẩn thận quan sát Vô Âm một phen, lạnh , “Không Phật t.ử ngăn cản , là bởi vì Ôn lão tổ ủy thác thành sứ mệnh, là còn suy nghĩ khác?”
Gã dừng một chút, khẩu bất trạch ngôn (*) , “ , mỗi ngày ngươi đều cùng Ninh cô nương ngoài, đều ngươi là cao tăng đắc đạo, phàm tâm, đương nhiên thấy ngươi và Ninh cô nương ở cùng một chỗ cũng yên tâm, nhưng ——"
(*) Chỉ tình thế cấp bách, khi chuyện thể dùng từ ngữ chính xác để chuyện, hoặc chỉ việc chuyện tùy tiện mà suy nghĩ.
“Vô Âm, ngươi là Phật tu, nhưng cũng là nam nhân, Ninh cô nương dung mạo như , phàm là nam nhân mắt, mũi, tâm thì ai mà chứ?”
Vô Âm vẫn để ý tới gã, chắp hai tay ngực, nhắm mắt niệm kinh.
Sau đó, một tiếng quát từ bên trong truyền , “Ngươi bậy bạ cái gì ?!” Ôn Ninh mở cửa, cầm mái tóc ướt sũng, nước từ tóc nhỏ xuống làm ướt vạt áo và phía lưng, tiểu cô nương trừng mắt, vươn tay chỉ Đạm Đài Minh Nguyệt, “Ta năm bảy lượt bỏ qua cho ngươi, ngươi đến đạp lên mặt của ! Đồ hổ, trong nhà một vị hôn thê như hoa như ngọc , mà còn trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài. Ngươi trái tim của ngươi nhận định , bất quá ngươi chỉ yêu cái túi da của mà thôi, ngươi gì về chứ? Biết thích ăn cái gì ? Biết ghét nhất cái gì ? Biết làm gì nhất ? Ngươi ngày thường thích làm cái gì nhất ?! Ngươi một chút gì cả, còn dám ở đây ăn lung tung, Phật tử, ngươi, ngươi, ngươi,” Tiểu cô nương tức giận, “Ngươi hổ, ngươi, ngươi hạ lưu, vô sỉ!”
Tiểu cô nương mắng c.h.ử.i một tràng như pháo, chỉ mắng một câu khiến khuôn mặt tuấn tú của Đạm Đài Minh Nguyệt lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng là tái nhợt.