Sau khi tiễn Ôn Ninh, các sư sư , còn sư phụ, và một ngoài đến để ôm đùi như Đàm lão tổ mới thở phào nhẹ nhõm, “Đàm tiền bối, ngài , tên trộm bức họa ...” Lăng Tuyết .
“Không cần , .” Đàm Cảnh Vân nâng tay hiệu nàng cần tiếp, “Nếu dám đến chợ hoa của để trộm đồ thì lá gan của cũng nhỏ, chỉ lấy một bức họa thì làm thể thỏa mãn . Hiện giờ còn tay, nhất định là bởi vì e ngại A Hiệp, nếu để tiểu cô nương đơn độc thì chắc chắn sẽ bắt .”
“Đó cũng là lý do tại để Bách Túc theo.” Ôn Hiệp , “ Bách Túc là Nguyên Anh kỳ, nếu đối phương ở cảnh giới Hóa Thần kỳ hoặc cảnh giới Phân Thần kỳ, thì chỉ sợ Bách Túc khó mà chống đỡ .”
“Nếu đối phương e ngại A Hiệp nàng mà dám tay, thì chỉ sợ là sẽ giở trò lưng.” Đàm lão tổ , “Hừ, một khi như , tại chúng dụ rắn khỏi hang ?”
Ôn Hiệp yếu ớt, “Ta cũng nghĩ như .”
Hai , tựa hồ là ăn ý nhiều năm, loại chuyện cũng mới làm một .
Ôn Ninh đuổi khỏi đại điện, trong tay còn cầm theo một ngọn đèn lưu ly dùng để chiếu sáng, thấy phía truyền đến tiếng bước chân, đó nàng đầu liền thấy Vô Âm đang theo , “Phật tử.” Nàng chào hỏi.
“Sao Ôn thí chủ rầu rĩ vui ?” Vô Âm bước nhanh đến bên cạnh nàng, sánh bước cùng nàng.
“Ta cảm thấy, thể ai trộm bức họa của .” Tiểu cô nương phiền muộn , “ sợ thì sư phụ bọn họ sẽ tin .” Rốt cuộc, tuy Lạc Trần là một tên biến thái, cặn bã, nhưng trong mắt của tu sĩ chính đạo. Hắn vẻ là Ma Môn thánh quân phẩm cách cao, sĩ diện nên sẽ làm loại chuyện như là trộm bức họa của một tiểu cô nương—— Hơn nữa, trong nguyên tác trộm bức họa của Khâu Uyển Uyển, cốt truyện đổi, nàng cũng rốt cuộc chuyện gì đang xảy , rốt cuộc xem như tình tiết của Khâu Uyển Uyển chạy tới nàng chỉ là một bước ngoặt và sẽ trở về chính đạo.
Chẳng Đạm Đài Minh Nguyệt đó cũng như ? Trong cốt truyện, gã tặng một bức họa cho Khâu Uyển Uyển và ở trong tay. ở đây, nàng từ chối gã từ đầu đến đuôi, mà cũng hề thấy gã đến quấy rầy nàng.
Vô Âm cụp mắt nàng, “Nếu thí chủ ngại thì Vô Âm một chút.”
“Ta cho ngài, ngài vọng tưởng đấy.” Ôn Hiệp liếc Vô Âm một cái, “Ta cảm thấy... là cái vị Lạc Trần thánh quân ở U Minh cung gì đó... phái trộm.” Nàng từng gặp Lạc Trần, nhưng căn cứ sự phát triển cốt truyện trong nguyên tác, khiến cho bỗng dưng chụp mũ, đương nhiên lúc sẽ cảm thấy áy náy.
Nàng đợi cả nửa ngày cũng thấy Vô Âm trả lời, liền giậm chân, “Ta mà, ai tin cả.” Nàng và Lạc Trần bao giờ xuất hiện cùng , mặc dù việc gì cũng thích chụp mũ lên đầu của Ma Môn, nhưng cho cùng thì loại chuyện cũng chút hoang đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/xuyen-sach-sau-khi-thanh-tang-trung-co/chuong-43-3.html.]
“Không,” Vô Âm rụt hai tay trong tay áo, nghiêng đầu , “Nếu thật sự là làm, thì chỉ sợ là phiền phức.”
Người trong Ma Môn hành sự tùy tiện tàn nhẫn, nếu quả thật đang để mắt tới Ôn Ninh thì vẫn nên nhanh chóng báo cho Ôn lão tổ một tiếng.
“Thí chủ cứ như , Ôn lão tổ nhất định sẽ tin.”
Nghe Vô Âm như , Ôn Ninh ngây một lúc, chớp mắt, một lúc mới thành tiếng , “Phật t.ử thì bất kể , đều với sư phụ mới , cứ lo lắng cái lo lắng cái , là nghĩ nhiều .” Nói xong, nàng liền xoay lên, trong đại điện, nhưng vài bước thì dừng .
“Thôi , lễ chúc mừng của sư phụ quan trọng, chuyện cũng .” Nàng chạy về phía Vô Âm, “Phật tử, cùng thôi.”
Vô Âm gật đầu.
khi hai thì thấy một đang bậc thềm đá của đại điện, khuôn mặt nhếch nhác với bộ râu dài, đầu tóc gội, sắc mặt cháy đen, áo quần rách rưới như một tên ăn mày ở đó.
Hắn Vô Âm, sang Ôn Ninh, đó đột nhiên chạy đến kéo Phật t.ử , ôm tiểu cô nương thật chặt, “Ôi tiểu sư của , hai ba năm nay gặp mà trổ mã ngày càng xinh hơn !”
Mùi của nồng, nhưng Ôn Ninh vẫn thể thấy, “Quảng Tế sư ! Huynh về !” Nàng cầm tay của “tên ăn mày”, đó vỗ tay như pháo rang với , nhéo mặt của nàng một cái, để một vết bẩn nhọ nồi mặt của nàng.
“Ai da! Sư ! Mặt của làm bẩn !”
Vô Âm kéo sang một bên:........
Y xa lánh, chỉ là sư cửu biệt trùng phùng nên chút kích động...mà thôi.
Tác giả suy nghĩ của : Tiểu cô nương: Phật t.ử là Phật tu, Phật tu tính là nam nhân!
Vô Âm: ????????????