Vô Âm rũ mắt, hai tay tạo thành chữ thập, khẽ niệm Phật hiệu.
——Giống như một vị tăng nhân khổ hạnh, mất nước trong bãi cát vàng mênh mông. Khi đang trong sa mạc, thì một thiên nữ từ bên cạnh Phật tổ tới, tay vốc Cam Lộ, chấm lên môi của y.
Đợi đến khi y mở mắt , ảnh uyển chuyển chịu gần y thêm một chút nữa.
Vì y chỉ đành cúi đầu, quỳ thật sâu, đem thể của chính quỳ thật sâu sát đất.
Đây dường như là một giấc ảo mộng của mấy trăm đang cùng phát tác, đợi đến khi bọn họ như từ trong mộng tỉnh thì phát hiện vũ nữ Lạc Thiên vũ đài trong bích họa, biến mất từ lâu, ngay cả tiếng chuông bạc như như cũng để cho bọn họ nửa phần dấu vết.
Ôn Ninh thành khúc phi vũ với tâm trạng nhất, khi nàng làm xong động tác cuối cùng thì cả gần như ngã quỵ xuống, đó nàng ôm váy chạy về phía mà hề đầu , nhào trong lòng của Lăng Tuyết, “Sư tỷ!” Nàng thở gấp, mồ hôi đầm đìa , gần như thấm đẫm chiếc vũ y.
Lăng Tuyết vỗ lưng nàng, “Không , , làm , thật sự , là đủ .” Nàng xoa đầu của tiểu cô nương, chính nàng cũng khẩn trương, như thể nhảy vũ đài là tiểu cô nương, mà là chính nàng .
Ôn Ninh vẫn còn run, hiện tại nàng đang khẩn trương đến mức nên lời.
“Thay y phục rửa mặt mũi . Chúng ngoài dạo, chợ hoa còn nhiều nơi thú vị khác, đừng để ý đến những chuyện tiếp theo.” Lăng Tuyết vươn tay nắm lấy tay của Ôn Ninh, vỗ nhẹ an ủi nàng.
Tiểu cô nương nghẹn họng, gật đầu.
Sư tỷ đúng, nàng cố gắng hết sức , bước tiếp theo chính là xem vận mệnh .
——
“....Đây là t.ử nhỏ tuổi nhất của A Hiệp ?” Đàm Cảnh Vân uống một ngụm , chút sững sờ.
A Hiệp thể giấu một mỹ nhân như ở trong Tân Nguyệt Tông! Nàng thật xa! Nàng còn là A Hiệp mà gã từng nữa!
Tiểu cô nương đáng yêu như , tại là t.ử của chứ!
Đàm Cảnh Vân ôm đầu thở dài thật lâu, mới lên làm chính sự—— Đếm phiếu bầu.
Có nhiều pháp bảo loạn thất bát tao ở Tu Chân Giới, nếu ngọc giản bỏ rương phiếu thì thể đổi ý nữa, hơn nữa pháp bảo sẽ tự động nhập , đó đếm lượng và tông môn bỏ phiếu. Đàm lão tổ cho tất cả nam tu tham gia bỏ phiếu trong một ngày một đêm xem bản lựa chọn bỏ phiếu cho ai, cuối cùng đám thuộc hạ sẽ thành việc đếm phiếu, thuận tiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/xuyen-sach-sau-khi-thanh-tang-trung-co/chuong-39-2.html.]
Vô Âm trong hội trường, vân vê chiếc ngọc giản trơn bóng và tinh xảo ở trong tay.
Y ngẩng đầu, bức họa phi thiên , phía bức họa “Ôn Ninh Tân Nguyệt tông”. Tay y nắm chặt ngọc giản, dường như nếu dùng lực thêm một chút nữa thì miếng ngọc giản sẽ y bóp nát.
Y nâng hạ tay, cứ như ba .
Dư quang nơi khóe mắt liếc thấy ảnh quen thuộc đó, Vô Âm để chạy mất nữa, mà bước nhanh tới túm lấy cổ áo của nọ.
“A a a, sư thúc, Vô Âm sư thúc, nhẹ một chút.” Tiểu hòa thượng y túm kêu một tiếng t.h.ả.m thiết. May mà Vô Âm ở đây từ lâu, phần lớn nam tu khi bỏ phiếu xong đều vội vã làm chuyện vui vẻ khác, ai chú ý tới nơi hai hòa thượng, một lén lút chạy tới phố Hoa, một thì bắt kẻ lén lút chạy tới phố Hoa .
“Minh Pháp?” Vô Âm nhíu mày, “Sao ngươi ở đây?”
“... hóa, hóa, hóa——" Hai mắt của Minh Pháp liếc những nơi khác, hai vị sư đang trốn ở chỗ khác ánh mắt của bán , và Vô Âm bắt .
“Đừng nghĩ lừa , xuất gia dối.” Vô Âm nghiêm túc bọn họ, dùng ngón trỏ đem ngọc giản ở tay đẩy trong tay áo, “Các ngươi đến đây làm cái gì? Còn bao nhiêu nữa đến đây?”
Minh Không vẻ mặt nghiêm túc, cau mày của Vô Âm, lấy dũng khí từ , “Sư thúc, thật từ thế hệ tự Minh, thế hệ tự Vô, thế hệ tự Trừng thể đều tới đây . Sau đó bọn con sẽ tự xin đến Giới Luật viện để chịu phạt, nhưng cho dù phạt thì các t.ử cũng đến đây. Rốt cuộc sư thúc cũng là của Từ Tể tự chúng , các thí chủ của Tân Nguyệt tông cố gắng như , mặc dù bọn con làm gì nhưng dù cũng cống hiến một chút sức lực nhỏ nhoi chứ.”
Thanh âm của trong trẻo, hợp tình hợp lý, còn thêm một đôi mắt cực kỳ trong veo.
Vô Âm , cuối cùng giơ tay trái lên, sờ cái đầu bóng lưỡng của sư điệt nhà , “Đợi đến khi chuyện kết thúc, sư thúc sẽ cùng các ngươi đến Giới Luật viện chịu phạt.”
Y tự giễu , “Là Vô Âm cùng .” Y xoay , hết sức nghiêm túc định bỏ miếng ngọc giản tay hòm phiếu bức họa Phi Thiên, nhưng phát hiện....
Không thể bỏ .
Tiếng chuông của phố trung tâm vang lên—— Đã qua giờ ngọ, thời gian bỏ phiếu hết.
Vô Âm:......
Y lời nào.
Mà khi Đàm lão tổ nhận sổ thống kê ngọc giản do thuộc hạ đưa tới, suýt chút nữa thì phun hết , gã lên lau mặt, thật sự là thể tin , “Đám lừa ngốc đến đây để đá sân (*) ? Cái quái gì thế? Đám hòa thượng của Từ Tể tự đến thắp hương ?!”
(*) Có nghĩa là gây rắc rối.