“Sư phụ nhà họ Công Tôn?” Tiểu cô nương dè dặt hỏi.
“Có quen với tổ tông của các nàng ... tổ tông của các nàng là một mị tu, thiên đạo thiên vị, nên sáng tạo một bộ công pháp như thế , năm đó với rằng bộ công pháp quá bá đạo, truyền cho hậu nhân là hại trời hại đất, chỉ là tin.” Ôn Hiệp cuộn cuốn công pháp , tiện tay ném , “Ta chỉ nhà họ Công Tôn, ngay cả việc Lâm T.ử Tu c.h.ế.t như thế nào cũng thể đoán .”
Ôn Ninh:......
Việc .... việc đó.... nàng dường như.... một chút liên tưởng lắm sự gợi ý của sư phụ.
“Rõ ràng là một công pháp nhập mạc chi tân, vì một đời một kiếp một đôi chứ, xem, vẫn là X đến c.h.ế.t đấy thôi?” Ôn Hiệp lắc đầu, “Muốn đường tắt, tuân theo quy tắc của của đường tắt, đời nhiều chuyện như , cho dù , thể chỉ rơi một thôi chứ.” Nghe lời , dường như còn chút nguyên do.
Ôn Hiệp thì Ôn Ninh cũng sẽ hỏi đến cùng.
Không bằng Ôn Ninh lúc , nàng nên biểu cảm giống như Ôn Hiệp lúc mới thấy cuốn công pháp.
Tiểu Ôn tàu điện ngầm điện thoại di động jpg
Nàng nhớ trong cuốn tiểu O , nữ chính Khâu Uyển Uyển quả thật tổng cộng mười hai hậu cung, đủ loại kích cỡ, đủ loại đặc sắc, tính cách đều khác , đủ để tạo thành một thập nhị cung Hoàng Kim, loại một tháng một vòng một năm.
Cho nên.... tại lúc đó nàng cuốn sách chứ....
“A, bất quá thật, công pháp , quả thật thích hợp để tu luyện với nữ t.ử thuần âm, mặc dù con uống t.h.u.ố.c Càn Khôn để cưỡng chế đổi thể chất của , nhưng cuối cùng cũng chỉ trị phần ngọn chứ trị tận gốc, nếu con ....” Ôn Hiệp dùng móng tay của ngón trỏ gõ miếng ngọc bội nhỏ công pháp, “Có thể cầm lấy dùng thử một .”
Ôn Ninh:........
Không cần , cần .
“Con dùng, thà con đường lớn một cách đàng hoàng còn hơn, tuy là chút khó khăn, tuy rằng quy tắc cũng nhất định ít hơn đường tắt là bao nhiêu....” Ôn Ninh lắc đầu, “Đây là thứ con nên , con sẽ chạm nó.”
“Con hậu bối của nhà họ Công Tôn xin con hợp táng nàng và trượng phu của , cũng coi như là chút sâu xa với tiền bối của nhà họ Công Tôn...” Lúc Ôn Hiệp nhắc tới “tổ tiên của nhà họ Công Tôn” , một biểu cảm khiến cho do dự khi điều gì đó,
Sư phụ của nàng, tuy rằng ngoài miệng thì “ một chút sâu xa”, nhưng về mặt sinh lý đang cự tuyệt “một chút sâu xa” .
Ôn Hiệp: chỉ cự tuyệt về mặt sinh lý, thậm chí còn nhớ đến chuyện quen với Công Tôn Chỉ Thủy.
nàng thể như mặt tiểu cô nương , vì nàng tán thưởng tinh thần giác ngộ cao của tiểu cô nương, “Con , cũng làm , con đường tu tiên, vốn dĩ cần quá cố chấp với những con đường tắt, chỉ cần làm theo suy nghĩ của là .” Nàng vươn tay sờ đầu của tiểu cô nương, “Thứ thể đặt ở trong mộ của hai bọn họ , con tìm một nơi phong cảnh đẽ ở phía núi Lam thành, hợp táng hai họ ở đó, đặt cuốn công pháp ở chỗ bọn họ sẽ chỉ quấy rầy đến sự yên bình của khuất mà thôi.” Ôn Hiệp đóng cuốn công pháp, đó quấn ruy băng, tăng cường cấm chế, “Bí cảnh ở gần Tiêu Dao cung hình như dấu hiệu nới lỏng, xem thể bỏ nó đó , tăng thêm vài đạo cấm thuật và khóa tâm tình, hữu duyên thì lấy .”
Ôn Ninh:.....
Ôn Ninh: ??????
Phải, chuyện là như ? Khâu Uyển Uyển quả thật nhận cuốn công pháp từ trong bí cảnh nào đó, cũng là ở trong bí cảnh gặp một trong mười hai hậu cung hoàng kim của nàng , nhưng là Đạm Đài Minh Nguyệt mà là một khác tên là Quân Triệt... Người thuộc tông môn nào? Nàng nghĩ QAQ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/xuyen-sach-sau-khi-thanh-tang-trung-co/chuong-34-2.html.]
“Lại... tăng thêm một nữ t.ử thể chất thuần âm thì điều kiện mới thể mở ạ?” Ôn Ninh .
Ôn Hiệp liếc nàng một cái, khẽ, “Được.”
Hai còn đang thảo luận thì Linh Xu gõ cửa, “Sư phụ, sư , xin hỏi vị tăng nhân của Chiêu Uyển tự thì xử lý như thế nào?”
Ánh mắt của Ôn Hiệp rơi của Ôn Ninh, “Con xem?”
Ôn Ninh:.......
Tiểu cô nương cân nhắc một hồi, đó trả lời, “Tự ý xông phía núi của Lam thành mà hề thông báo với Tân Nguyệt tông, đây là sai lầm thứ nhất. Không phân biệt trắng đen, ý đồ làm hại con, đây là sai lầm thứ hai. cuối cùng con cũng cả, tất cả những gì làm chỉ là ‘ thực hiện ’ mà thôi,” Ánh mắt của tiểu cô nương trong suốt, “Dựa theo quy tắc của Tân Nguyệt tông, thì thông tri tới sư môn của pháp sư Phổ Huyền để yêu cầu đền bù bằng một ngàn linh thạch thượng phẩm.”
“Éi, nha đầu con, chỉ giỏi giảng phép tắc.” Ôn Hiệp lộ vẻ mặt vô vị, nhạt nhẽo, đó mím môi vươn tay về phía Linh Xu, “Ta thắng , đưa linh thạch đây.”
Linh Xu:.......
Linh Xu đành ngoan ngoãn lấy một viên linh thạch đặt trong tay của Ôn Hiệp, “Sư phụ, là quá tính toán chi li ?”
“Hừ, thắng là thắng, thua là thua, nên phân biệt sư phụ với đồ , một viên linh thạch cũng nỡ cho ?” Ôn Hiệp lườm một cái.
Tiểu cô nương:.....
Phi, xem như là nàng , sư phụ và sư lấy phản ứng của nàng để đ.á.n.h cược!
Ôn Ninh suy nghĩ một chút, đó vươn tay về phía Ôn Hiệp, “Con giúp sư phụ thắng, thì nên đưa cho con nửa viên linh thạch chứ.”
“Nhìn xem, xem, đây mới thật sự là ‘tính toán chi li’ đấy,” Ôn Hiệp nheo mắt .
Linh Xu cũng , “Sư , đến phía núi làm gì ?” Lúc mới thời gian hỏi Ôn Ninh.
“Không trong ‘ghi chép về vạn vật phía núi’ rằng từng ghi chép về chuông bạc đằng ở phía núi Lam thành ...” Tiểu cô nương gãi gãi đầu, “Muội tìm xem...”
“.....” Vẻ mặt của Linh Xu trở nên vi diệu, “Huynh còn tưởng rằng.... cây tiểu miêu mà trồng cửa sổ là chuông bạc đằng nên mới trồng nó chứ?”
Ôn Ninh:....
Hả?!
“Phốc!” Ôn Hiệp nhấp một ngụm liền phun hết.
Hả?!