Lời Tô Vãn Ninh vỗ tay khen , “Vậy thì quá, như chúng thể đường ai nấy , mạnh ai nấy sống.”
Hạ Nam Châu ngờ cô sắt đá như , khóe miệng giật giật, “Cô hiểu như Yến Thời , nhận định thì khả năng buông tay. Hơn nữa, nhỡ phụ nữ nhắm bệnh gì, lây sang cô thì ?”
Hơi thở Tô Vãn Ninh dồn dập, cảm thấy lời lý, suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ, “Gửi phòng cho .”
Hạ Nam Châu vui mừng khôn xiết đáp, “Được thôi, gửi cho cô ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, nhanh chóng gửi phòng bao qua, đó ánh mắt dài Hoắc Yến Thời, “Đừng em giúp đỡ .”
Anh mang cả giường đến , hai thể làm lành , tất cả là tùy thuộc tối nay.
Hạ Nam Châu đợi đến khi Tô Vãn Ninh lên thang máy mới rời bằng lối mở cửa cho ngoài.
Tô Vãn Ninh đẩy cửa phòng bao, thấy ngay Hoắc Yến Thời đang ghế sofa, nhíu mày chặt chẽ, như đang bực bội chuyện gì đó.
Cô ba bước thành hai bước tiến lên, khách sáo đá đàn ông.
“Tỉnh dậy .”
Mày Hoắc Yến Thời nhíu chặt hơn vài phần, nheo mắt Tô Vãn Ninh, giọng khàn khàn như cát sạn mài mòn, “Sao em đến?”
Tô Vãn Ninh hừ lạnh, “Không em của gọi điện cho , dậy , về biệt thự Hải Loan.”
Hoắc Yến Thời dậy, nhưng tác dụng của rượu say, đầu óc cuồng.
Bàn tay rộng lớn của ấn trán, lực dần tăng lên.
Tô Vãn Ninh thấy duy trì tư thế quá lâu, bực bội đưa tay , kéo dậy, nhưng kịp dùng lực, eo cô ôm lấy.
Cánh tay đàn ông nóng, nóng xuyên qua lớp áo mỏng của cô da thịt, nhồn nhột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/xinh-dep-sau-ly-hon-hoac-tong-dem-dem-xin-hoa-giai-to-van-ninh/chuong-249-lam-mot-lan-o-day-thi-sao.html.]
Tô Vãn Ninh như bỏng, theo bản năng né tránh, nhưng Hoắc Yến Thời dần siết chặt lực , cô thể thoát .
“Hoắc Yến Thời! Anh giả vờ say ?”
Ánh mắt Hoắc Yến Thời mơ màng, kéo dài âm cuối của câu hỏi, “Hửm?”
Tô Vãn Ninh phản ứng của giống giả vờ, bèn bắt đầu dẫn dắt từng bước, “Anh buông , sẽ đỡ về, sofa như cả đêm sẽ khó chịu.”
Hoắc Yến Thời theo cô, lực cánh tay ngược còn tăng thêm, kéo cô .
“A——!”
Vài giây , Tô Vãn Ninh úp sấp Hoắc Yến Thời, mỗi bộ phận đều áp sát .
Khoảng cách giữa hai quá gần, mũi Tô Vãn Ninh tràn ngập mùi hương thanh khiết đàn ông, cô giãy giụa dậy, bực bội vô cùng, “Hoắc Yến Thời! Ai cho phép kéo như ? Uống say cũng yên tĩnh ?”
Hoắc Yến Thời để sự tức giận của cô lòng, khóe miệng cong lên, “Tôi chỉ đang chứng minh với em rằng như cả đêm sẽ khó chịu, nếu tin, em thể thử xem.”
Tô Vãn Ninh từ chối, “Tôi , buông , về nghỉ ngơi.”
Hoắc Yến Thời đưa ngón tay rõ ràng khớp xương đặt lên đôi môi đang đóng mở của cô, “Yên lặng chút, ngủ ở đây cũng như .”
“Không… Ưm…”
Chưa kịp để Tô Vãn Ninh hết lời, bàn tay rộng lớn của Hoắc Yến Thời ấn gáy cô xuống.
Môi hai áp chặt .
Mắt Tô Vãn Ninh mở to, giây phút , cô hối hận từng vì đến đây.
Lưỡi nóng bỏng của Hoắc Yến Thời khuấy động ngóc ngách trong khoang miệng cô, quấn lấy cô triền miên.
Hôn một lúc, d.ụ.c vọng cuộn trào khiến phía của cứng lên đau nhức, giọng càng khàn hơn, “Tô Vãn Ninh, làm một ở đây thì ?”