“Anh…”
Giọng bà Vương như con mèo đạp trúng chỗ hiểm, cơn giận nghẹn nơi lồng ngực, suýt nữa ngất ngay tại chỗ.
Hoắc Yến Thời tiếp tục đẩy mạnh:
Đối phó với một lâu sống trong oán khí, tinh thần gần như sụp đổ, chỉ cần nhẹ nhàng dụ dỗ con quỷ trong lòng họ ngoài là đủ.
“Bà Vương năm đó cũng theo ông Vương dựng nghiệp, cùng ông lên từ hai bàn tay trắng.
So với việc dựa khác, chi bằng dựa chính .”
Nói xong, đợi đối phương phản ứng, Hoắc Yến Thời thẳng tay cúp máy.
Tắt điện thoại, trở về giường, đưa tay vuốt phẳng hàng mày vẫn còn nhíu chặt của Tô Vãn Ninh, ôm cô lòng, nhịp tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng an ủi.
Năm phút , điện thoại ting một tiếng — tin nhắn từ trợ lý Lương.
“Hoắc tổng, bà Vương ký giấy từ bỏ phẫu thuật.”
Khóe môi Hoắc Yến Thời cong lên, ôm Tô Vãn Ninh ngủ say.
Hôm .
Tô Vãn Ninh tỉnh dậy khi mặt trời lên cao.
Bên cạnh trống, cô rửa mặt lúc gương, thấy chỗ sưng mặt gần như tiêu, lúc mới thở phào.
Xuống lầu, cô thấy Hoắc Yến Thời đang ăn sáng ở bàn, bước chân khựng, bình thản tiếp.
Bình thường giờ đến công ty.
Tô Vãn Ninh kéo ghế xuống, ánh mắt liếc sang , luôn cảm thấy chút kỳ quái.
Dù đây, mỗi gặp đều như nổ tung chiến trường.
“Hoắc tổng, chuyện tối qua… cảm ơn .”
Hoắc Yến Thời cắt miếng trứng, cô liền đặt d.a.o nĩa xuống, động tác ưu nhã:
“Rồi nữa?”
Tô Vãn Ninh nghẹn , tay bàn vô thức siết chặt. Nghĩ một lát, cô :
“Hoắc tổng tối nay thời gian ? Tôi mời ăn bữa cơm để cảm ơn.”
Hoắc Yến Thời hứng ăn ngoài — mấy món nhà hàng chán tận cổ.
Không bằng đồ cô tự tay làm.
Thấy vẻ mặt nhạt thếch, Tô Vãn Ninh dứt khoát trao quyền quyết định cho :
“Vậy Hoắc tổng làm gì để tỏ lòng cảm ơn?”
Nghe cô cứ “Hoắc tổng, Hoắc tổng”, sắc mặt trầm xuống:
“Thứ nhất, đừng gọi là Hoắc tổng nữa.
Thứ hai, nếu thật cảm ơn, trưa nay mang cơm em nấu đến công ty cho .”
Điều đầu còn miễn cưỡng chấp nhận .
điều thứ hai khiến Tô Vãn Ninh sững sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/xinh-dep-sau-ly-hon-hoac-tong-dem-dem-xin-hoa-giai-to-van-ninh-zoxa/chuong-93-vo-chong-tinh-thu.html.]
“Anh … tự nấu cơm mang đến cho ?”
Thấy cô kinh ngạc quá mức, ngước mắt, giọng nhàn nhạt:
“Sao? Không ?”
Khóe môi Tô Vãn Ninh co giật, nở nụ khó tin:
“Không . Chỉ là… tay nghề của so với đầu bếp chuyên nghiệp?”
Còn tinh tướng nữa — đòi cô tự làm.
Hoắc Yến Thời khẽ hừ:
“Biết kém là . Đương nhiên, thì thôi.
Cứ xem như tối qua từng đến đồn cảnh sát đón em.”
Nói xong, nhấc khăn ăn lên lau môi, cả khí chất cao quý lạnh nhạt.
Tô Vãn Ninh ơn cứu giúp của ép đến thể từ chối.
Cô ngước mắt bóng lưng khi dậy:
“Tôi . Anh thế … thì làm.”
Hoắc Yến Thời “ừ” nhẹ, rời .
Đợi xe khỏi biệt thự, Tô Vãn Ninh mới thu hồi ánh mắt, đó xin nghỉ phép ở bệnh viện.
Trong bếp thứ đều đầy đủ, bộ nguyên liệu đều vận chuyển bằng đường hàng , độ tươi khỏi bàn.
Tô Vãn Ninh thành thạo buộc tạp dề, giống như ngày đây chuẩn bữa tối cho .
Trước khi đề cập ly hôn, bữa trưa mỗi ngày đều do cô làm, để giúp việc mang đến Hoắc thị.
Tuy lâu đụng , nhưng tay nghề hề lạ lẫm.
Ba món một canh làm xong thì cũng đến giờ trưa.
Tô Vãn Ninh lái xe . Nhân viên lễ tân cản, còn cung kính dẫn cô vì nhận lời dặn từ Hoắc Yến Thời:
“Phía , mời cô.”
Vừa lên thang máy, một bóng chạy vội đuổi đến — Viên Đường.
Cô thở hổn hển chen thang, đúng lúc cửa đóng , thang máy bắt đầu lên.
Tới lúc cô mới nhận cạnh là Tô Vãn Ninh.
Tầm mắt rơi xuống hộp cơm tay đối phương, vẻ khinh miệt lập tức hiện rõ:
“Cô đúng là chẳng liêm sỉ. Quyến rũ Hoắc tổng ngay cả trong công ty cũng tha.”
Hôm nay cô đến để đưa hợp đồng giúp cha , nghĩ thể gặp Hoắc Yến Thời nên cố tình ăn mặc lộng lẫy.
Tô Vãn Ninh vén nhẹ tóc, dáng vẻ kiều diễm:
“Cô Viên đừng buồn thế.
Giữa vợ chồng với , gọi là quyến rũ ?
Đó gọi là… tình thú.”
“Còn cô, chắc là hiểu nổi.”