Vòng eo siết chặt khiến Tô Vãn Ninh đau nhói. Cô siết chặt bàn tay mảnh mai thành nắm đấm, đập :
“! Từ hôm nay trở , chính là goá— ưm…”
Chưa kịp hết câu, môi cô bịt .
Lần bằng tay.
Hoắc Yến Thời cúi xuống c.ắ.n nhẹ lên môi cô, mang theo ý trách phạt. Hơi thở nóng rực của quét qua, chiếc lưỡi bá đạo luồn , khuấy động trống trong khoang miệng cô như cơn gió bão quét sạch lý trí.
Môi lưỡi quấn lấy đến tê dại, cô như dòng điện bí ẩn chạy qua, mềm nhũn đến vững.
Một tiếng nghẹn ngào bật từ cổ họng cô:
“Ưm…”
Ánh mắt Hoắc Yến Thời nóng đến mức như đang bốc cháy.
“Tô Vãn Ninh, là em tự chuốc lấy.”
Ngón tay thon dài của luồn lớp vải từ mép váy, di chuyển như thể đang đốt lên ngọn lửa ở khắp nơi qua.
Tô Vãn Ninh gần như sụp đổ, cô c.ắ.n mạnh môi để giữ tỉnh táo, cố gắng đẩy .
sự trêu chọc quá đáng , tay chân cô yếu ớt, qua chẳng khác nào đang… nửa nửa .
“Buông ! Tôi cho chạm !”
Hoắc Yến Thời dùng tay còn nâng mặt cô lên, hôn xuống liên tiếp, hôn ép giọng:
“Tốt nhất em la thật lớn một chút, để Phó Thần em là phụ nữ của ai.”
Lời đó khiến sắc mặt Tô Vãn Ninh biến đổi dữ dội.
Vô liêm sỉ!
“Hoắc Yến Thời! Đồ khốn!”
Cô mắng , nhưng âm lượng vô thức nhỏ .
Hoắc Yến Thời bật mỉa:
“Mắng .”
Ngón tay khi cố ý quấy rối vài thì rút , chậm rãi trượt lên lưng cô, chạm đến dây kéo váy.
Nhận ý đồ của , đôi mắt của Tô Vãn Ninh trợn to:
“Hoắc Yến Thời, định… ở cái nơi như thế chứ?!”
Đây là nhà hàng!
Hoắc Yến Thời ác ý:
“Em từng trải qua. Càng bí hiểm càng kích thích.”
Nghe , từng tấc da thịt của cô đều phản đối dữ dội.
“Anh điên !”
Cô những suy nghĩ lệch lạc… nhưng ngờ nghiêm trọng đến mức .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/xinh-dep-sau-ly-hon-hoac-tong-dem-dem-xin-hoa-giai-to-van-ninh-zoxa/chuong-79-tot-nhat-de-pho-than-biet-em-la-phu-nu-cua-ai.html.]
Hoắc Yến Thời vốn dĩ chỉ dọa cô. Thấy cô sợ thật, mới buông lỏng vòng tay, dễ dàng đặt cô xuống ghế.
“Cùng ăn bữa tối.”
Tô Vãn Ninh lập tức dậy bước lùi:
“Tôi ăn. Phó tổng còn đang ở phòng bên cạnh chờ .”
Phó Thần mới là giúp đỡ cô lúc nguy cấp.
Lửa trong mắt Hoắc Yến Thời bùng lên:
“Tô Vãn Ninh, giúp em giải quyết chuyện lớn như , em ăn với một bữa cũng né tránh?”
Tô Vãn Ninh cau mày, bắt điểm mấu chốt trong câu . Cô bực bội hỏi :
“Anh giải quyết chuyện gì cho ?”
Thật buồn .
Ngay khi Hoắc Yến Thời định thì điện thoại đổ chuông. Hắn liếc màn hình trượt ngón tay nhận cuộc gọi:
“Có chuyện gì?”
Rõ ràng chỉ ba chữ đơn giản, nhưng giọng dịu đến chảy nước—
như chỉ dành cho một .
Nghe thấy, tim Tô Vãn Ninh bỗng nhói lên.
Có thể khiến dùng giọng điệu như … chỉ Chu Thanh Thanh.
Không đầu dây bên gì, sắc mặt Hoắc Yến Thời lập tức đổi. Hắn bật dậy, ngang qua Tô Vãn Ninh thì đột nhiên bóp mạnh vai cô—dường như trút bộ bất an lên cô.
Đôi mắt lạnh lẻo đến tê buốt, từng chữ như lưỡi d.a.o phóng thẳng cô:
“Tốt nhất em cầu nguyện Thanh Thanh . Nếu … sẽ tha cho em!”
Ném câu đó, rời vội vã.
Tô Vãn Ninh ngơ ngác, cảm thấy bản kéo một cơn bão chẳng liên quan gì đến .
Cô bóng lưng xa dần, bực bội rủa:
“Đồ thần kinh. Ngu như hai con heo hợp !”
Một con heo thật sự đủ để miêu tả sự ngu ngốc của .
thôi, cũng .
Cô hít sâu, điều chỉnh tâm trạng về phòng riêng ban đầu.
Món ăn bàn vẫn còn nguyên. Phó Thần cầm ly rượu lắc nhẹ, uống một .
Tô Vãn Ninh áy náy:
“Xin Phó tổng, để đợi lâu.”
Phó Thần hiểu chuyện, chỉ lắc đầu. khi ánh mắt rơi lên đôi môi đỏ ửng của cô, động tác của khựng :
“Không . … môi em …”