Chu Thanh Thanh do dự, lập tức gửi video cho mấy trang marketing quen .
Cô tóm tắt sơ lược sự việc yêu cầu họ đăng ngay, kèm theo chủ đề để tăng độ nóng.
Trợ lý cảnh đó mà tim đập loạn, thấp giọng hỏi:
“Chị… chuyện cần báo cho quản lý ạ?”
Chu Thanh Thanh trừng mắt như con mồi, ý đe dọa rõ rệt:
“Em dám mở miệng thử xem? Đừng quên ai đang trả lương cho em.”
Giờ thêm chuyện chẳng bằng bớt chuyện.
Cơn tức , cô nhất quyết trút cho bằng , ai cũng đừng mong cản.
Trợ lý sợ đến nín thở, vội phụ hoạ:
“Em chị, những gì nên em sẽ tuyệt đối .”
Chu Thanh Thanh lúc mới hậm hực bước tiếp, oán trách ngừng.
Tô Vãn Ninh đến từ sớm, lúc Chu Thanh Thanh đặt chân tới thì cũng tụ tập gần đủ.
Hiện trường náo nhiệt: đoàn làm phim, diễn viên, truyền thông… đông như hội.
Giờ lành tới, lễ khai máy chính thức bắt đầu.
Đạo diễn Lý bước lên phát biểu, thao thao bất tuyệt.
Tô Vãn Ninh như một cái máy vỗ tay vô cảm, tâm trí thì để tận .
Bỗng nhiên, âm thanh hoảng hốt của phó đạo diễn vang lên bên cạnh:
“Biên kịch đang đường thì gặp tai nạn, đến kịp! Mà bản thảo diễn thuyết cũng bản … ai nắm rõ kịch bản, thể lên sân khấu đỡ tạm ?!”
Tô Vãn Ninh đề nghị:
“Có thể thương lượng với MC, sắp xếp cho phần phát biểu của biên kịch cùng ?”
Phó đạo diễn nhăn nhó:
“Làm , nhưng biên kịch bắt buộc phát biểu, mà chị đến !”
Mọi xong đều thót tim.
Nếu hỏng chuyện, báo chí đưa tin ngoài, cả bộ phim sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng.
Chu Thanh Thanh bực bội oán thán:
“Biên kịch làm ăn kiểu gì ? Biết hôm nay quan trọng mà phòng !”
Phó đạo diễn nóng đến nổ đầu:
“Tai nạn thì ai mà ! Giờ quan trọng là lên .”
Tô Vãn Ninh hít sâu một , dứt khoát :
“Tôi thể.”
Ngay lập tức, bộ ánh mắt đổ dồn về phía cô.
Chu Thanh Thanh phá lên lạnh:
“Cô á? Một từng kịch bản? Đừng làm loạn phá hỏng buổi lễ!”
Tô Vãn Ninh lập tức đáp trả:
“Cô giỏi thì cô lên?”
Chu Thanh Thanh nghẹn họng:
“Tôi giỏi, nhưng loại từng diễn xuất như cô càng ! Tôi : cô mà lên chắc chắn sẽ làm hỏng!”
Một câu đó kích ngọn lửa chiến thắng trong lòng Tô Vãn Ninh:
“Nếu làm hỏng, thì ?”
Chu Thanh Thanh bật đầy kích động:
“Nếu cô làm hỏng, xin cô! nếu cô phá đám, cô quỳ xuống xin bộ diễn viên đoàn phim!”
Phó đạo diễn sốt ruột:
“Tiểu thư Chu! Đây lúc để mấy chuyện !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/xinh-dep-sau-ly-hon-hoac-tong-dem-dem-xin-hoa-giai-to-van-ninh-zoxa/chuong-66-tieu-thu-chu-quy-xuong-xin-loi-di.html.]
Tô Vãn Ninh nhận lời:
“Được thôi. nếu làm hỏng, chính Chu Thanh Thanh cô quỳ xuống xin . Chơi ?”
Chu Thanh Thanh chần chừ.
Trong lòng thực sự run.
Tô Vãn Ninh nhếch môi đầy khiêu khích:
“Không dám thì thẳng .”
Câu châm chọc đó như tạt dầu lửa, Chu Thanh Thanh nghiến răng:
“Ai dám? Đánh cược thì đ.á.n.h cược!”
Tô Vãn Ninh cong môi:
“Tốt. Mọi làm chứng nhé.”
Cô sang phó đạo diễn:
“Tôi thử. Anh trao đổi với MC, cho lên cuối.”
Phó đạo diễn còn lựa chọn nào khác, đành nắm lấy cọng rơm cứu mạng :
“Được, theo .”
Tô Vãn Ninh rời vài bước, Hoắc Yến Thời liền xuất hiện.
Đèn flash đồng loạt lóe sáng hướng .
Các phóng viên tranh chào hỏi, sức chụp góc nhất —
Đáng tiếc là, gương mặt vốn khuyết điểm, chụp kiểu gì cũng như bìa tạp chí.
Chu Thanh Thanh thấy tới thì mừng rỡ như điên, chạy ùa :
“Anh Yến Thời! Anh vì em mà đến, em mừng quá mất!”
Lời thốt , những xung quanh lập tức ngầm hiểu:
Hoắc Yến Thời đến vì Chu Thanh Thanh.
Hoắc Yến Thời chỉ ừ hờ một tiếng, ánh mắt đen thẳm đảo quanh tìm kiếm, nhưng thấy bóng cần tìm.
Anh cúi mắt, giọng trầm thấp:
“Tô Vãn Ninh ?”
Nụ của Chu Thanh Thanh cứng đờ trong thoáng chốc, đó miễn cưỡng giữ bình thường:
“Em . Anh với em nhé.”
Nói cô kéo cạnh .
Người bên cạnh ríu rít chào hỏi Hoắc Yến Thời, thì chẳng mấy để tâm.
Chỉ Chu Thanh Thanh kiêu căng như con công khoe đuôi.
Thời gian trôi qua từng phút một.
Cuối cùng, đến phần phát biểu cuối.
Theo lời MC giới thiệu, Tô Vãn Ninh — với tư cách là thế biên kịch — bước lên sân khấu.
Giọng cô lưu loát, trôi chảy, mỗi câu đều đ.á.n.h trúng tâm lý .
Cách cô phân tích từng nhân vật, mạch cảm xúc, thông điệp của bộ phim… đều chính xác đến mức khiến bộ khán giả lặng .
Không lâu —
Một tràng pháo tay như sấm rền vang lên.
Trong mắt Hoắc Yến Thời hiện lên một tia kinh diễm chớp nhoáng.
Đợi đến khi cô kết thúc phần trình bày, tiếng vỗ tay còn mãnh liệt hơn.
Chỉ Chu Thanh Thanh là mặt mỗi lúc một đen như đáy nồi.
Cô bất giác chạy trốn, nhưng—
Tô Vãn Ninh sừng sững mặt, chắn đường.
Cô khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh:
“Chu tiểu thư, quỳ xuống xin .”