Hai chữ “đứa trẻ” , lông mày Hoắc Yến Thời liền nhíu chặt *.
Anh tự giễu cong môi.
“Có khác gì ? Đây là thứ hai em hỏi câu , Tô Vãn Ninh. Rốt cuộc em đang tính toán điều gì? Nói .”
Động tác c.ắ.n răng của Tô Vãn Ninh mạnh thêm vài phần, giống như c.ắ.n rách môi thì chịu dừng .
Cô hỏi Chu Thanh Thanh thật sự m.a.n.g t.h.a.i , cũng suy nghĩ thật sự của .
rõ ràng, kết quả khiến cô vô cùng thất vọng.
“Không tính toán gì cả, chỉ là nhàm chán thôi, hỏi bừa.”
Hoắc Yến Thời thu hết những phản ứng nhỏ của cô trong mắt.
Bàn tay to đặt lên hai bên má cô, ngón tay dùng lực:
“Thả .”
Tô Vãn Ninh chút khó chịu, do dự một lát mới làm theo.
Trên đôi môi hồng hào lúc in rõ vết răng.
Đầu ngón tay thô ráp của đàn ông khẽ lướt qua đó.
Trước khi Tô Vãn Ninh kịp đưa tay đẩy , thu tay .
“Em cứ ngủ tiếp .”
Tô Vãn Ninh lùi sâu trong sofa, chủ động kéo giãn cách.
“Hoắc tổng, thể .”
Hoắc Yến Thời , mà lấy điện thoại gọi:
“Em cùng . Tôi sẽ tìm hộ công chăm sóc em.”
Tô Vãn Ninh lắc đầu, kiên quyết từ chối.
“Không cần.”
Hoắc Yến Thời cô, trực tiếp bảo trợ lý Lương gọi mười hộ công nữ giỏi nhất tới.
Tô Vãn Ninh một lòng ở bù đắp cho Khâu Tĩnh.
Thấy lay chuyển, giọng cô kìm mà cao lên:
“Em là cần! Hoắc tổng, hiểu ?!”
Hoắc Yến Thời cất điện thoại,tự giễu một tiếng.
“Em chẳng là ch.ó ?”
Ý trong lời: ch.ó thì hiểu tiếng .
Tô Vãn Ninh thấy cố tình đối đầu với ,chút cảm kích vì đến giữa đêm cũng tan biến sạch sẽ.
Cô phịch xuống, thèm để ý tới nữa.
Không lâu , mười hộ công lượt mặt.
Hoắc Yến Thời mạnh mẽ kéo tay cô dậy:
“Đi, về biệt thự Hải Vịnh.”
Tô Vãn Ninh đang lơ mơ ngủ, làm thì bực bội:
“Hoắc Yến Thời, là về! Anh tự về , ở đây với !”
Nói xong, cô giãy tay thoát .
Thấy vẫn buông, cô càng dùng lực mạnh hơn.
Giãy một lúc, đầu cô bỗng choáng váng, cả mềm nhũn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/xinh-dep-sau-ly-hon-hoac-tong-dem-dem-xin-hoa-giai-to-van-ninh-zoxa/chuong-181-phu-nhan-tinh-trang-nay-cua-co-phan-lon-la-da-co-roi.html.]
Thấy , Hoắc Yến Thời trực tiếp bế ngang cô lên.
Rõ ràng trong lòng là lo lắng, nhưng lời mang theo chút châm chọc:
“Tô Vãn Ninh, đến bản em còn tự chăm sóc nổi, thì lấy gì chăm sóc em?”
Tô Vãn Ninh siết chặt tay, đ.ấ.m n.g.ự.c .
“Không cần lo! Mau thả em xuống!”
Hoắc Yến Thời sải bước ngoài.
Không thoát khỏi vòng tay , Tô Vãn Ninh trả đũa bằng cách c.ắ.n lên cằm , nhưng ngờ đột ngột giơ tay lên, hàm răng vốn định c.ắ.n cằm c.ắ.n trúng yết hầu .
Yết hầu nhô lên in rõ dấu răng.
Cô cảm nhận rõ ràng cơ bắp lập tức căng cứng, sợ tới mức dám chậm trễ, vội vàng mở miệng xin :
“Xin , Hoắc Yến Thời, cố ý, chỉ là…”
Lực tay ôm cô siết chặt hơn, răng cũng nghiến :
“Tô Vãn Ninh, em đúng là thiếu dạy dỗ!”
Tô Vãn Ninh như gặp đại địch, khuôn mặt nhỏ nhăn :
“Tôi thật sự cố ý! Tôi theo về là chứ gì? Anh thả xuống , tự .”
Cô thật sự sợ con ch.ó đàn ông cô chọc lên lửa.
Bây giờ cô thể đáp ứng .
Ba tháng đầu, sinh hoạt vợ chồng.
Hoắc Yến Thời buông cô , nhưng cũng làm gì thêm.
---
Sáng hôm , Tô Vãn Ninh lịch trình lịch đ.á.n.h thức.
Thấy hôm nay là ngày khám thai*, cô trì hoãn, rửa mặt xong liền xuống lầu.
Bữa sáng bày sẵn, đủ loại phong phú.
Tô Vãn Ninh định ăn, vì lấy máu.
Dì Trương thấy liền lo lắng giữ cô :
“Phu nhân, bữa sáng nhất định ăn. Người là sắt, cơm là thép, ăn một bữa là chịu nổi , ăn chút .”
Cô vội xua tay:
“Con thật sự ăn nổi, lát nữa ăn . Con sắp trễ làm , đây.”
Ngay lúc Tô Vãn Ninh chuẩn rời , một cơn buồn nôn dâng lên từ dày.
Cô nôn mặt Dì Trương, cố gắng đè xuống nhưng khống chế , vội vàng chạy nhà vệ sinh, nôn khan liên tục.
Đến khi nôn sạch những gì trong dày, cảm giác buồn nôn mới dịu .
Nôn đều là đồ ăn tối qua, nhưng vì ăn nhiều, nôn mãi đến cả mật cũng nôn , miệng đắng ngắt.
Súc miệng mấy bằng nước sạch, Tô Vãn Ninh mới bước .
Vừa ngẩng đầu, cô thấy dì Trương tươi .
Trong lòng Tô Vãn Ninh lập tức dâng lên dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên—
“Phu nhân, tình trạng của cô phần lớn là . Con dâu cũng , lên bệnh viện kiểm tra là m.a.n.g t.h.a.i ngay. Tôi mau báo cho , để cùng cô kiểm tra cho chắc chắn.”
Nói xong, Dì Trương trực tiếp gọi điện cho Hoắc Yến Thời.
Đầu dây bên lập tức bắt máy.
-