“Bốp—!”
Hoắc Yến Thời mạnh tay đập đôi đũa đang cầm xuống chiếc bàn đắt tiền. Tiếng va chạm sắc nhọn vang lên chói tai.
“Tô Vãn Ninh, là em hết đến khác thách thức giới hạn của . Em tự xem, trong giới thượng lưu ai dám đối đầu với chồng như em ? Ở nhà họ Tô, em dám lớn tiếng với ba em như ?”
Tô Vãn Ninh ngờ sẽ phản ứng dữ dội như thế, dọa đến mức khẽ rụt vai.
Lửa giận trong lồng n.g.ự.c cô vốn cuộn trào, lúc càng bốc cao hơn.
“Đó là vì chồng thất thường, ép buộc khác như . Anh đừng lôi ba ! Tôi cãi với , tóm thả .”
Hoắc Yến Thời vẫn bất động, từng chữ từng chữ lạnh lùng :
“Đã muộn , chuyện gì để mai .”
Tô Vãn Ninh kiên quyết nhượng bộ, tiếp tục giãy giụa.
“Không !”
Lỡ ngày mai xảy biến cố thì ?
Cô đ.á.n.h cược.
Ánh mắt Hoắc Yến Thời trầm xuống, đôi chân dài mạnh mẽ quần tây ôm sát chặn chặt hai chân cô.
Chưa kịp gì thì tiếng chuông điện thoại gấp gáp vang lên.
Tô Vãn Ninh còn kịp máy thì điện thoại Hoắc Yến Thời dễ dàng đoạt lấy. Anh lạnh:
“Thảo nào gấp gáp như , hóa là gặp .”
Giọng của đàn ông mang theo nguy hiểm rõ rệt.
Tô Vãn Ninh thẹn quá hóa giận, phản bác ngay:
“Hoàn như nghĩ! Quả nhiên lòng bẩn thỉu thì cái gì cũng bẩn.”
Hoắc Yến Thời khẽ nhạt, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Ngay lúc dậy khỏi ghế, bá đạo bế Tô Vãn Ninh lên lầu.
Cô ngửi thấy mùi nguy hiểm , càng hiểu rõ hiện tại thể chịu nổi việc mạnh bạo giường. Không dám chần chừ, cô vội vàng giải thích:
“Tôi thật sự gặp Phó Thần, gọi chỉ để báo Hạ Tình tỉnh . Anh cũng Hạ Tình suýt nữa hại mất trong sạch, chuyện giải quyết xong thì tối nay cũng ngủ nổi.”
Sát khí lạnh lẽo quanh Hoắc Yến Thời giảm ít.
Anh chậm rãi đặt cô xuống giường, :
“Ngủ thì thể làm chút chuyện khác.”
Tô Vãn Ninh thật sự sợ , bàn tay siết chặt vạt áo bụng.
“Tối nay… tiện.”
Hoắc Yến Thời nhướng mày.
“Thật ?”
Cô vội vàng gật đầu, gương mặt nhỏ cố làm vẻ khó chịu.
“Anh cũng đó, mỗi tháng luôn mấy ngày như . Hoắc tổng, đến mức thú tính thế chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/xinh-dep-sau-ly-hon-hoac-tong-dem-dem-xin-hoa-giai-to-van-ninh-zoxa/chuong-168-toi-khong-ngai-de-em-vat-va-them-mot-chut.html.]
Ánh mắt Hoắc Yến Thời dừng đôi môi cô, khóe miệng cong lên một nụ mờ ám.
Dù , nhưng ý tứ quá rõ ràng.
Trong lòng Tô Vãn Ninh c.h.ử.i thầm cả vạn là cầm thú, cũng sợ tinh tận vong.
Cô xoa nhẹ đầu ngón tay, dè dặt :
“Hay là …”
“ nhớ kỳ của em đầu tháng.” Hoắc Yến Thời thản nhiên cắt ngang, ánh mắt vẫn rời khỏi cô.
Tô Vãn Ninh thoáng sững sờ, ngờ nhớ rõ ngày của .
Cô mím môi, chột đáp:
“Thì dạo công việc quá bận, tinh thần suy kiệt nên trễ. Tôi thật sự khỏe.”
Hoắc Yến Thời dậy, gọi điện quên mỉa cô một câu:
“Không khỏe mà còn đòi ngoài?”
Tô Vãn Ninh hỏi đến cứng họng.
Điện thoại cũng lúc kết nối, nhàn nhạt dặn dò:
“Dì Trương, nấu cho cô một bát nước đường nâu kỷ tử, mang lên đây.”
Thấy tin lời , Tô Vãn Ninh âm thầm thở phào, nhưng nghĩ đến việc tối nay thể đến bệnh viện, trong lòng khẽ thở dài.
Rất nhanh, dì Trương mang nước đường lên.
Tô Vãn Ninh nhận lấy, thấy nhiệt độ liền uống một .
Dì Trương nhịn :
“Phu nhân, quan tâm cô đó. Trước đây cô tới kỳ, quên nấu, chính là nhắc .”
Lời khiến Tô Vãn Ninh ngẩn , dám tin tên đàn ông chu đáo như .
Hoắc Yến Thời trầm giọng quát nhẹ:
“Nhiều chuyện. Ra ngoài .”
Dì Trương vội vàng bưng bát rời .
Ánh mắt Tô Vãn Ninh trở nên vi diệu. Khi chạm ánh của , cô theo phản xạ dời mắt .
Cô leo lên giường , kéo chăn che kín mắt. Đang định lấy điện thoại nhắn cho Phó Thần thì eo thon một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy.
Ngay đó, giọng thúc giục của Hoắc Yến Thời vang lên bên tai:
“Ngủ . Nếu em còn dư sức, ngại để em vất vả thêm một chút .”
Hai chữ *vất vả* là ý gì, Tô Vãn Ninh hiểu rõ.
Dù ôm khiến cô thấy quen, nhưng cuối cùng vẫn gây thêm chuyện.
Sáng hôm , khi Tô Vãn Ninh tỉnh dậy, bên cạnh còn ai.
Sau khi rửa mặt súc miệng đơn giản, cô gọi cho Phó Thần:
“Xin nhé Phó tổng, tối qua điện thoại. Anh chuyện gì với ?”