Những ngón tay cô siết chặt lấy bờ vai , căng thẳng :
“Hoắc Yến Thời, , chỉ là buổi sáng ăn nhiều, hạ đường huyết một chút thôi.”
Hàng mày đang nhíu chặt của Hoắc Yến Thời vẫn hề giãn :
“Thật ?”
Khuôn mặt nhỏ của Tô Vãn Ninh nhăn , gật đầu thật mạnh.
“Thật mà, ăn chút gì đó nghỉ ngơi là .”
Hoắc Yến Thời bế cô lên xe, trong lúc đó còn dặn thuộc hạ mang cơm đến.
Tô Vãn Ninh miếng thịt kho bóng nhẫy, dày liền cuộn lên dữ dội. Bị kích thích đến mức nôn, nhưng mặt đàn ông dám ói , chỉ thể c.ắ.n răng chịu đựng.
Cô vội uống chút cháo để ép cảm giác khó chịu xuống, ăn qua loa vài món thanh đạm đem phần còn vứt thẳng thùng rác.
Hoắc Yến Thời cô lâu.
Bị đến chột , bàn tay vốn đặt bụng của Tô Vãn Ninh cũng theo bản năng dời :
“Sao ?”
“Em trông .”
Năm chữ đơn giản khiến Tô Vãn Ninh như gặp đại địch.
Cô cần nghĩ, lập tức phủ nhận:
“Tôi gì chứ? Hoắc tổng chẳng đến bệnh viện cùng Chu tiểu thư ? Mau cùng , coi chừng cô giận đó.”
Sắc mặt Hoắc Yến Thời trở nên khó coi, thậm chí nghiến răng:
“Em hy vọng cùng cô đến ?”
Tô Vãn Ninh nghẹn lời, hít sâu một :
“Đó là chuyện của , liên quan gì đến .”
Cô tiếp tục ở chung với tên đàn ông ch.ó trong gian kín, đưa tay mở khóa cửa định xuống xe.
Hoắc Yến Thời giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, ấn cô lên đùi , giọng đầy tức giận:
“Tôi cho em lúc nào?”
Tô Vãn Ninh bật :
“Chân mọc , thì . Hoắc tổng, khống chế d.ụ.c vọng cũng là bệnh đấy, rảnh thì nhớ bệnh viện khám .”
Vừa , cô định xuống khỏi đùi , nhưng eo giữ chặt, căn bản thể làm theo ý .
Hoắc Yến Thời chọc giận, đặt tay đầu cô, cúi hôn mạnh lên môi cô.
Nói chính xác thì hôn, mà là c.ắ.n xé.
Anh giống như đang thưởng thức một miếng thạch mềm, hút nuốt cô trong.
Đôi môi mềm mại của Tô Vãn Ninh mút đến tê dại, đầu theo phản xạ ngửa để né tránh, nhưng giữ chặt, thể thoát.
Cô chỉ thể ép chịu đựng cơn cuồng phong bão tố từ tên đàn ông ch.ó .
Đến khi kết thúc, cô cảm thấy môi còn là của nữa, đôi mắt đỏ lên như mắt thỏ.
“Hoắc Yến Thời! Đừng làm buồn nôn.”
Nghe đến hai chữ “buồn nôn”, ánh mắt Hoắc Yến Thời trở nên âm trầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/xinh-dep-sau-ly-hon-hoac-tong-dem-dem-xin-hoa-giai-to-van-ninh-zoxa/chuong-160-toi-that-su-khong-muon-chet.html.]
“Buồn nôn?”
Tô Vãn Ninh giận dữ tiếp lời :
“, là buồn nôn! Không quan tâm đến ý nguyện của khác mà làm mấy chuyện , chính là xâm phạm!”
Những ngón tay thon dài rõ khớp xương của Hoắc Yến Thời từ cổ cô trượt xuống , dừng ở một chỗ nào đó.
Khi nhấc tay lên nữa, đầu ngón tay ướt át.
“Phản ứng của em cho , đây là xâm phạm.”
Tô Vãn Ninh trừng to mắt, hai má nóng rực, dám ngón tay của , vội vàng lau lung tung nhanh chóng từ bước xuống.
“Tôi là xâm phạm thì chính là xâm phạm. Hoắc tổng, nhất nên học cách tôn trọng khác.”
Cô đưa tay mở khóa cửa xe. Lần Hoắc Yến Thời ngăn cô.
Bởi vì đang điện thoại, bận trao đổi công việc.
Tô Vãn Ninh nhân cơ hội đó chuồn mất.
---
Khi trở về chiếc Mercedes của , chuông điện thoại cũng vang lên. Thấy là Lương Điềm gọi tới, cô trực tiếp bắt máy.
“Chuyện giao cho cô làm xong ?”
Giọng Lương Điềm hoảng hốt, nuốt nước bọt một cái mới :
“Tô tổng giám, đường gặp chút trục trặc, tài liệu nhờ đồng nghiệp mang qua . Bây giờ cô đang ở ? Tôi chút việc với cô.”
Thấy cá c.ắ.n câu, Tô Vãn Ninh nở nụ đắc ý, thuận theo lời cô mà :
“Một lát nữa sẽ về công ty. Có chuyện gì thì đến văn phòng .”
Lương Điềm gật đầu lia lịa:
“Vâng, đợi cô.”
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Nửa tiếng , Tô Vãn Ninh đẩy cửa văn phòng .
Thấy cô , Lương Điềm vội vã bước tới.
Ngay lúc sắp trong, Lưu Nhược kéo cô , cảnh giác hỏi:
“Cô định làm gì?”
Trong ánh mắt của Lương Điềm lộ rõ sự sợ hãi, giọng run rẩy:
“Có chút việc công việc cần báo cáo với tổng giám..”
Ánh mắt Lưu Nhược trở nên hung hãn, cảnh cáo:
“Cái gì nên , cái gì nên , tự cô nghĩ cho rõ. Cơ hội phát tài bày mặt, đừng mà nắm lấy.”
Lương Điềm sợ hãi gật đầu:
“…Tôi .”
Cô nén thể đang run rẩy bước trong, “bịch” một tiếng liền quỳ sụp xuống mặt Tô Vãn Ninh, lóc van xin:
“Tô tổng giám, cô cứu với!
Tôi c.h.ế.t…
Thật sự c.h.ế.t!”