Các bảo vệ khí thế uy nghiêm của Hoắc Yến Thời hù sợ, cứng đờ tại chỗ.
Hoắc Yến Thời vươn chân , đá thẳng nhóm bảo vệ.
Những bảo vệ trẻ trung, tài năng, lượt đá ngã, rạp đất, thể vùng dậy.
Hoắc Yến Thời bước tới từng bước một, các bảo vệ kinh hãi lùi , ánh mắt như quỷ dữ từ địa ngục bò lên.
“Xin tha cho , ông lớn lượng thứ!”
“Chúng mắt mờ, nhận ông là quan trọng, xin ông đừng nặng tay với chúng .”
Đế giày da đắt tiền của Hoắc Yến Thời giẫm lên mặt một , “Ai sai các ngươi, mấy kẻ vô dụng, đến ám sát ?”
Bảo vệ trong giây lát như treo não.
Ám sát?
Ám sát cái gì?
Dù bối rối, họ vẫn thốt bộ mệnh lệnh của Viên Đường.
Hoắc Yến Thời nhíu mày, ánh mắt sắc bén hướng về đó.
Chỉ bằng một cái , Viên Đường sợ run rẩy. Cô bao giờ nghĩ mà cô gọi là “trai lạ” là Hoắc Yến Thời!
Nếu sớm, dù cô cả trăm can đảm, cũng dám tay.
Còn Tô Vãn Ninh, đúng là cố ý!
“Hoắc tổng… hiểu lầm, thật sự chỉ là hiểu lầm mà.”
Lúc , Tô Vãn Ninh thong thả bước tới, thổi thêm lửa , “Hiểu lầm cái gì? Viên tiểu thư quá xem thường Hoắc tổng , chỉ sai bảo bảo vệ tay, còn dám gọi là trai lạ nữa.”
Chỉ ba từ “trai lạ” thôi, Hoắc Yến Thời càng thêm lạnh lùng, như thể thể đóng băng thứ.
Viên Đường chân tay mềm nhũn, ngã sấp xuống đất, vật vã như ch.ó cắn.
Cô lăn lộn, quỳ rạp chân , lóc cầu xin:
“Hoắc tổng, thật sự là , là Tô Vãn Ninh…”
Chưa kịp hết, Tô Vãn Ninh khoác tay Hoắc Yến Thời, dẫn về phía .
“Hoắc tổng, thời gian của quý lắm, cần tranh luận với bọn họ.”
Rồi cô mặt Viên Đường, lời mang cảnh cáo lạnh lùng:
“Viên tiểu thư, cô nên mừng vì Hoắc tổng đ.á.n.h phụ nữ, nếu , hậu quả hôm nay là do cô tự chịu, tự lo liệu !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/xinh-dep-sau-ly-hon-hoac-tong-dem-dem-xin-hoa-giai-to-van-ninh-zoxa/chuong-124-dang-duong-nhap-that.html.]
Viên Đường ghen tị Tô Vãn Ninh, lòng căm hận dâng lên cực điểm.
Nếu Tô Vãn Ninh xúi giục, cô bẽ mặt Hoắc Yến Thời.
Trước đây còn hi vọng một ngày để mắt, giờ tất cả đều Tô Vãn Ninh phá hỏng!
Cô tuyệt đối sẽ bỏ qua cô !
Tô Vãn Ninh trọn ánh mắt đầy căm hận của Viên Đường, thỏa mãn , kéo Hoắc Yến Thời rời .
Hoắc Yến Thời cô khi đẩy cửa phòng, nhếch khóe môi, lạnh lùng:
“Đừng tưởng em xúi giục phía , Tô Vãn Ninh, em dám tính toán đến đầu ?”
Anh rộng tay, một tay véo cằm cô, tay còn kéo cô phòng, đẩy cô bức tường lạnh lẽo.
Tô Vãn Ninh cứng miệng chịu nhận, “Hoắc tổng gì , đừng những lời khiêu khích từ kẻ định làm hại .”
Hoắc Yến Thời khinh bỉ , tay siết mạnh hơn:
“Miệng em , chẳng câu nào thật câu nào giả.”
“Đau…”
Anh quá lực, khiến Tô Vãn Ninh rút lạnh.
Tiếng run khẽ tuôn từ cổ, thoạt gợi cảm, nhưng cô tự nhận .
Hoắc Yến Thời mới thả , đôi mắt đen như mực quan sát bố cục phòng. Đây là căn hộ hai phòng một khách, diện tích khá rộng, phong cách ngọt ngào, thích hợp sống một .
Anh bước tới sofa, xuống, lưng tựa tay vịn, lạnh lùng Tô Vãn Ninh:
“Khi nào em chuyển về biệt thự?”
Nghe , Tô Vãn Ninh thấy buồn :
“Hoắc tổng, nhắc nữa, chúng sẽ ly hôn!”
Ẩn ý là, cô sẽ chuyển về.
Hoắc Yến Thời nhíu mày, ánh mắt uất giận như xé nát cô, “Em dám lúc nào cũng nhắc hai chữ ly hôn ?”
Tô Vãn Ninh cảnh cáo, khó chịu, tranh cãi thêm.
Dù nặng lời , hôn nhân cô vẫn quyết định ly hôn!
Cô thờ ơ đáp một tiếng, lưng phòng nghỉ:
“Tôi mệt, ngủ đây, Hoắc tổng xem xong thì thể .”
Chưa kịp phòng, cổ tay mảnh mai bàn tay rộng lớn nắm chặt.