lúc Thịnh Dật Minh định cưỡng ép đưa , một bóng nhanh chóng tiến lên, giáng một cú đ.ấ.m mạnh mặt !
Thịnh Dật Minh kịp phòng , lảo đảo buông tay.
Cố Diễn Chi che chắn phía , khuôn mặt vốn luôn ôn hòa giờ đây phủ một tầng băng giá, ánh mắt sắc như chim ưng, thẳng Thịnh Dật Minh: “Thịnh , giữa ban ngày ban mặt, định làm gì vợ ?”
“Vợ của ?” Thịnh Dật Minh lau vết m.á.u bên khóe miệng, ánh mắt hiểm độc: “Cô !”
“Trên pháp luật, sẽ sớm là như .” Giọng Cố Diễn Chi bình thản, nhưng mang theo sức mạnh thể nghi ngờ: “Nhà họ Cố, sợ nhà họ Thịnh.”
Câu như một gáo nước lạnh, dập tắt một phần cơn giận mất kiểm soát của Thịnh Dật Minh. Anh trừng mắt Cố Diễn Chi, hiểu rõ đối phương suông. Nền tảng và thế lực của nhà họ Cố quả thực vượt trội hơn nhà họ Thịnh, nhất là trong tình huống đang đuối lý thế .
Anh cố gắng kiềm chế sự bạo ngược đang dâng trào, ánh mắt vượt qua Cố Diễn Chi, khóa chặt lấy , giọng mang theo sự cố chấp gần như tuyệt vọng: “Niệm Niệm, em cho rõ! Chỉ mới thật lòng yêu em! Anh ? Anh căn bản là một kẻ điên! Anh cưới em chẳng qua chỉ vì...”
“Đủ .” Tôi ngắt lời , khoác tay Cố Diễn Chi, ngước mắt , khóe môi nở một nụ pha chút thương hại: “Thịnh Dật Minh, rốt cuộc ai mới là kẻ điên?”
Kẻ thực sự điên, là chìm đắm trong sự tự mãn, dùng tổn thương để chứng minh tình yêu, hối hận kịp khi mất .
Đám cưới của và Cố Diễn Chi chuẩn đấy.
Mặt khác, Chu Dao Thịnh Dật Minh vứt bỏ thương tiếc, trong mắt Chu Chính Đào cô trở thành công cụ đổi lấy lợi ích. Cô Chu Chính Đào dẫn , luân chuyển qua các buổi tiệc rượu và đàm phán khác , như một món hàng chờ định giá.
Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng cuối cùng khiến cô bùng nổ sức hành động kinh ngạc. Cô bám chặt lấy một đàn ông vẻ hứng thú với và lai lịch tạm , gần như nửa ép buộc nửa cầu xin, nhanh chóng đăng ký kết hôn với , nhằm dùng tờ giấy hôn thú để thoát khỏi phận đem tặng hết đến khác.
Chu Chính Đào hiếm hoi hai ngày đối xử với cô , thậm chí còn tượng trưng đưa cho Hà Tuệ một chút tiền coi như của hồi môn.
Tuy nhiên, sự bình yên giả tạo kéo dài bao lâu.
Đã tin tức, Chu Dao chồng mới cưới bạo hành, nhập viện.
Hà Tuệ lóc đòi công bằng, nhưng đàn ông đó cùng gia đình đ.á.n.h đuổi ngoài, cũng t.h.ả.m hại kém.
Chu Chính Đào khi , chỉ lạnh lùng nhíu mày, buông một câu: “Con gái gả như bát nước hắt , quản. Đường nó tự chọn, tự chịu.”
Tôi chọn một ngày trời quang mây tạnh, tảo mộ cho .
Nghĩa trang yên tĩnh, đặt một bó cúc trắng bia mộ, nụ vẫn hiền dịu của trong ảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/xe-tan-man-dem/chuong-16.html.]
“Mẹ,” khẽ , đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua tấm bia đá lạnh lẽo, “Hà Tuệ và Chu Dao, bọn họ nhận quả báo .”
Một điên loạn t.h.ả.m hại, một lâm cảnh tù tội, sống bằng c.h.ế.t.
“Những gì họ nợ , nợ con, phần lớn đòi .” Gió núi thổi qua, mang theo hương thơm của tùng bách, như lời thì thầm của .
Tôi thẳng , ánh mắt hướng về phía thành phố, nơi tòa nhà Tập đoàn Chu thị đang sừng sững.
“Chỉ còn thiếu bước cuối cùng.” Tôi thì thầm, như một lời hứa, cũng như một lời tuyên bố.
“Lấy công ty.”
Đó là cơ nghiệp mà đổ mồ hôi nước mắt, cùng Chu Chính Đào xây dựng nên, nên hủy hoại trong tay ông và đám sâu mọt .
Những thứ thuộc về chúng , sẽ từng cái từng cái, đoạt cho bằng hết.
---
Chu Chính Đào giống như ma ám, đặt hy vọng việc sinh một “ thừa kế”. Ông càng lúc càng điên cuồng lui tới giữa đủ loại phụ nữ, cố gắng tạo thêm một “ con trai”.
Đáng tiếc, còn bất kỳ "tin vui" nào truyền đến.
Ông ngày càng nóng nảy và dễ nổi giận, trút hết sự thất bại trong kinh doanh và sự bất lực về thể xác lên những xung quanh. Nhân viên trong công ty tức giận nhưng dám hé răng.
Hà Tuệ từ hành tung của ông , một buổi sáng sớm khi ông bước khỏi chỗ ở của một phụ nữ nào đó, bà lao như một con quỷ đòi mạng.
Tay bà nắm chặt một chiếc kéo sáng loáng, ánh mắt thất thần, đầy những tia m.á.u điên cuồng, miệng phát tiếng the thé đầy thê lương: “Chu Chính Đào! Tao cho mày sinh! Tao cho mày tuyệt tự tuyệt tôn!”
Lời dứt, chiếc kéo đ.â.m mạnh hạ bộ của ông !
Chu Chính Đào kêu lên t.h.ả.m thiết như heo chọc tiết, m.á.u tươi ngay lập tức làm đỏ chiếc quần của ông .
Hà Tuệ bảo vệ đến khống chế, bà vẫn điên cuồng lớn, lặp câu đó: “Ha ha ha... Mất ! Mất ! Mày đừng hòng con nữa! Nhà họ Chu tuyệt hậu !”
Chu Chính Đào đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Tính mạng thì giữ , nhưng bác sĩ thông báo rõ ràng, chỗ đó của ông trọng thương, tổn thương vĩnh viễn, thể làm đàn ông nữa.
Giấc mộng sinh thừa kế tan vỡ.