Hắn còn mặt mũi mà nổi cáu với nữa cơ đấy.
là thần kinh.
Y tá t.h.u.ố.c cho .
Tôi hỏi cô : "Tôi còn truyền dịch bao lâu nữa?"
Cô bảo: "Truyền hết chai là thể xuất viện ."
Cô , vẻ mặt ngập ngừng thôi: "Cô cũng đừng lúc nào cũng thuận theo đàn ông quá, cơ thể là của mà."
Đợi cô ngoài .
Tôi rút kim tiêm , quần áo cũng chẳng buồn , cứ thế mà luôn.
Thực sự là chẳng còn chút sức lực nào, cơ thể càng thêm khó chịu.
Xuống đến tiệm tạp hóa lầu, định mượn điện thoại của nhân viên để gọi cho chị gái .
Thì ngay lập tức thấy Từ Hành Chi đang với khuôn mặt cảm xúc.
Tôi lạnh lùng liếc một cái, bấm 110.
Hắn giật phắt lấy điện thoại.
Bế bổng lên rời .
Tôi cũng chẳng thèm vùng vẫy.
Đợi đến khi ăn xong bữa sáng, chút sức lực mới : "Ly hôn ."
Hắn chỉ thốt đúng hai chữ: "Nằm mơ."
Không biến thái nhất.
Chỉ biến thái hơn.
Từ Hành Chi cái tên biến thái giam cầm .
Tôi sợi xích sắt chân , giận dữ : "Anh dám nhốt ? Tên khốn nhà cứ đợi đấy! Người nhà nhất định sẽ báo cảnh sát, nhất định sẽ g.i.ế.c ch//ết !"
Hắn , thong thả : "Bây giờ cô đang du lịch mà, bọn họ thèm quản cô chắc?"
Nói đoạn, đưa điện thoại của cho xem.
Trên vòng bạn bè là những bức ảnh chụp đủ loại món ngon hoặc phong cảnh.
Còn mấy tấm ảnh tự sướng của nữa.
Tôi từng chụp, thì chắc chắn là ảnh ghép .
Mà vòng bạn bè của cũng đăng một hai tấm ảnh tương tự như .
Càng chứng tỏ là hai đứa du lịch cùng .
“Anh nhốt cả đời .”
Hắn u ám đáp: “Ai bảo thế?”
“Nếu cô dám chạy, dám đề cập đến chuyện ly hôn, thì gã nhân tình của cô ch//ết vì t.a.i n.ạ.n xe cộ ch//ết vì tiêm t.h.u.ố.c quá liều, cô cứ việc chọn .”
“Còn về phần cô,” Hắn chằm chằm đôi chân : “Tôi thấy cô tàn tật cũng .”
Hắn mơn trớn cổ , : “Mặc dù sự thâm tình của cô đều là giả vờ, nhưng cô yên tâm, giống cô, sẽ chê bai cô, sẽ chăm sóc cô thật cả đời.”
Hắn sờ xuống đôi chân .
Tôi kìm mà rùng một cái.
Hắn nở nụ cực kỳ biến thái với : “Thế mà chơi giường, chắc chắn cũng hương vị riêng, cô thấy đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-tra-xanh-cua-tong-tai-lanh-lung/chuong-7.html.]
“Hơn nữa, cô cũng đấy, bây giờ nhiều loại t.h.u.ố.c khiến rối loạn tâm thần.” Hắn thong dong : “Uống sẽ khiến đầu óc điên đảo một thời gian, nhà cô sẽ tưởng cô vì liệt mà phát điên.”
“Tôi sẽ chăm sóc cô thật , bọn họ đến thăm cô một hai năm cũng sẽ yên tâm thôi. Cô xem, đến lúc đó chơi đùa cô thế nào mà chẳng ?”
“Sau dù là làm công tác, đều mang cô theo bên cạnh, những lúc làm thì cứ làm thôi.”
“Người ngoài còn sẽ khen ngợi tình cảm vợ chồng chúng , chung thủy hai lòng với cô.”
Toàn ngừng run rẩy.
Hắn làm thật đấy.
Cái tên điên thể làm chuyện đó.
Tôi dọa phát , nhịn mà suy sụp hét lên: “Từ Hành Chi, bệnh ! Anh thể chơi bời ở bên ngoài, tại chơi! Anh thả ! Thả !”
“Tôi chơi bời gì cơ?”
“Anh còn giả vờ! Anh đừng tưởng !”
“Bạch Sương Sương? Cô chỉ vì mấy cái tin đồn nhảm đó mà nghi ngờ ?”
Tôi giận dữ lườm .
Hắn lạnh mặt, gọi một cuộc điện thoại: “Phong sát Bạch Sương Sương .”
Cúp máy xong, với : “Hết giận ? Chúng chia tay tám trăm năm . Kẻ b.a.o n.u.ô.i cô là khác.”
“ ekip của cô đúng là thích lấy để tạo scandal. Chắc là thấy tính tình chăng.”
Tôi ngây .
Hắn lạnh lùng liếc một cái định rời .
Tôi vội vàng ôm lấy đùi , lóc t.h.ả.m thiết: “Ông xã, ông xã, em thật sự mà, hu hu. Em , hu hu hóa là em hiểu lầm , em dám nữa , em chỉ là nhất thời ma xui quỷ khiến thôi hu hu hu, em hứa đấy, tuyệt đối sẽ tái phạm nữa hu hu, tha thứ cho em một , hu hu thật đấy, em nhớ đời .”
“Em nhốt , em biến thành kẻ tâm thần, em cũng vì em mà ch//ết, tha thứ cho em thôi . Cầu xin đấy.”
Hắn rủ mắt .
😁
Cao cao tại thượng, giống như đang một con kiến hôi.
Hắn xổm xuống, vuốt ve mặt : “Thật ?”
Tôi vội vàng gật đầu lia lịa.
Hắn thở dài một tiếng: “Thế thì đáng tiếc quá.”
Tôi còn kịp phản ứng, liếc : “Vậy thì để xem thành ý của em thế nào…”
Nói xong, xuống ghế sofa…
Đi công tác từ thành phố S về.
Tôi cảm thấy như lột mất một lớp da.
Từ Hành Chi đúng là một tên biến thái đại vương.
Tôi thấy sớm muộn gì cũng ch//ết vì suy thận thôi.
Bây giờ phòng cứ như phòng kẻ trộm .
Hắn cũng theo đó.
Hắn còn đeo một chiếc vòng tay .
Bên trong định vị.
Lúc hai đứa về nhà bố đẻ ăn cơm, chị gái kéo sang một bên hỏi: “Mày làm thế, cái mặt cứ như hút cạn tinh khí .”
Tôi chị bằng ánh mắt còn thiết sống: “Trần Cẩm Ngôn thế nào ?”