Vô Hạn Lưu: Kỹ Năng Của Ta Là Sờ Xác - Chương 209: Viện Điều Dưỡng Thiên Thang (12)

Cập nhật lúc: 2025-11-04 16:48:14
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Leng keng ——

Mâu Tiểu Tư móc một chiếc d.a.o nhọn hình móc cong, đặt ở một bên.

Nghiêm trang : “Dương Quá, bộ phận bệnh của con… Không tiện gây tê, bất quá con yên tâm, lát nữa bác sĩ sẽ dùng sức đè con .”

“???”

Thân thể Dương Quá run lên một cái thấy rõ bằng mắt thường.

Cậu nuốt một ngụm nước bọt, chần chờ : “Bác sĩ… Hay là đừng trị , mắt cháu hình như khó chịu đến , kỳ thật che miếng vải đen… cũng ảnh hưởng sinh hoạt.”

“Không !”

Mâu Tiểu Tư lập tức xụ mặt, hùng hổ quát: “Kéo dài nữa, bệnh nhẹ cũng kéo thành bệnh nặng! Tôi là một bác sĩ đức nghệ song , cần thiết chịu trách nhiệm với mỗi một bệnh nhân!”

Dương Quá lập tức ngậm miệng .

Hành , cô là một bác sĩ, thể ý ?

Chẳng qua một lòng chữa bệnh cho thôi.

Nghĩ , Dương Quá gật gật đầu, thỏa hiệp : “Không gây tê thì gây tê , cháu nhịn một chút.”

Mâu Tiểu Tư xong, sợ đối phương đổi ý dường như, nhanh chóng móc một cái giá đỡ kim loại, kẹp ở hốc mắt Dương Quá, để ngừa chớp mắt.

“Ngoan nha, trị xong bệnh, bác sĩ mua kẹo cho con ăn.”

Nói , Mâu Tiểu Tư lập tức liền giơ lên chiếc d.a.o nhọn sáng choang trong tay.

“A ngao!!!”

Không cho Dương Quá bất kỳ cơ hội phản ứng nào.

Chiếc d.a.o nhọn hình móc cong chọc thẳng hốc mắt , một hồi dùng sức xoay và xới!

“A a a a a!!!!”

Dương Quá hoảng sợ vạn phần, nhưng quá muộn.

Cậu điên cuồng giãy giụa, co rụt giường, trong mắt cảm nhận một trận đau đớn xé rách.

mà ngay đó, Mâu Tiểu Tư bắt lấy mắt cá chân! Kéo !

“Đừng nhúc nhích!”

Mâu Tiểu Tư hét lớn một tiếng.

Sau đó vẻ mặt nghiêm túc, đem d.a.o nhọn ấn sâu tròng mắt, hung hăng hất lên!

“Ngao ngao ngao ——”

Trong phòng bệnh, tức khắc truyền tiếng kêu thảm thiết cực kỳ tàn khốc!!!

________________________________________

Mười phút .

Hai viên tròng mắt chỉnh, rốt cuộc d.a.o nhọn mổ .

Bên từng sợi sợi hồng trùng, giãy giụa, ngọ nguậy lộn xộn hình cầu, hầu như nhảy ngoài.

Mâu Tiểu Tư thần sắc nhàn nhạt, đem tròng mắt lấy nhanh chóng ấn một cái chậu nước đầy nước sát trùng, bình tĩnh đối với Dương Quá : “Điều trị bệnh mắt của con, tổng cộng chia làm ba bước.”

“Lấy mắt.”

“Rửa sạch mắt.”

“Lắp mắt trở .”

“Cùng ‘đem voi bỏ tủ lạnh’, là những bước giống .”

Nói đến đây, mắt Mâu Tiểu Tư bỗng chốc sáng ngời, hắc hắc : “Ít nhiều con gặp , Dương Quá, coi như con may mắn tồi.”

“Ô oa…”

Dương Quá , nhưng cuối cùng chỉ từ trong cổ họng, nặn vài tiếng rên rỉ yếu ớt.

Hai tay gắt gao nắm chặt khăn trải giường, rét run, run rẩy. Trên giường là máu, mà hốc mắt chỉ còn một đôi lỗ thủng đầm đìa m.á.u tươi…

Cứu, mạng, a…

Cái bác sĩ , cô thật là ?

Dương Quá ô ô ô nức nở, nội tâm sinh nghi ngờ kịch liệt.

Đây rõ ràng là ác quỷ khoác da , thật là đáng sợ, thật là đáng sợ…

Một bên, Mỹ Lạp cũng theo bản năng nuốt nước miếng. Thủ pháp điều trị , cũng quá đơn giản thô bạo, đây cũng chính là quỷ, đây nếu là … Không sống sờ sờ đau chết?

Mà bước tiếp theo, thao tác của Mâu Tiểu Tư, càng làm Mỹ Lạp rớt cằm!

Chỉ thấy cô, đem một quyển sách bìa trắng bày mặt. Trên sách lờ mờ in năm chữ, hai chữ đầu thấy rõ, ba chữ miễn cưỡng thể phân biệt: Bản thuyết minh!

“Cồn i-ốt 199mL…”

“Thuốc sát trùng 50mL…”

“Nước cất 20mL, formalin 300mL…”

Mâu Tiểu Tư đem một đống lớn chất lỏng trong chai lọ hũ bình, bộ đổ trong chậu.

Xèo xèo…

Trong chậu nước, tức khắc toát một trận khói trắng đáng sợ, đó lộc cộc lộc cộc ngừng nổi lên bong bóng màu xanh lục.

“…”

Tiếp theo, sự chăm chú kinh hãi của Mỹ Lạp.

Mâu Tiểu Tư đeo bao tay, hai tay phân biệt bắt lấy hai con tròng mắt, điên cuồng xoa nắn!

Giống như giặt vớ !

Xoát xoát xoát… Xoát xoát xoát…

Lặp xoa giặt ít nhất 20 giây, thẳng đến từng sợi sợi hồng trùng bên đều rơi xuống , nhảy loạn xạ trong chậu.

Mâu Tiểu Tư lúc mới dừng tay.

“Hô —— cuối cùng thu phục, còn kém bước cuối cùng.”

Mâu Tiểu Tư hoạt động khớp xương, ngẩng đầu : “Mỹ Lạp, giúp một tay, cô giúp đè Dương Quá, tiếp theo khả năng sẽ chút đau.”

Ánh mắt Mỹ Lạp đều xem ngây dại, phản ứng , cô lập tức lùi về một bước, liên tục lắc đầu: “Không , mới cần ngược đãi nhi đồng, quỷ đồng cũng !”

Sắc mặt Mâu Tiểu Tư đổi: “Nhanh lên, chỉ còn kém bước cuối cùng, chẳng lẽ cô hy vọng Dương Quá rớt bệnh tật gì ?”

Mỹ Lạp do dự một chút, về phía Mâu Tiểu Tư: “ mà… Cô lắp tròng mắt thôi, cũng cần dùng cây kim cương dài như !”

“Chuyện bác sĩ, cô ít quản!” Mâu Tiểu Tư khẽ quát một tiếng, đồng thời cây kim cương dài hai mét trong tay, đinh sáng lấp lánh một chút, phát một đạo ánh sáng.

Mỹ Lạp cảm giác mắt lóa một chút, cô run rẩy cả , cuối cùng vẫn là cưỡng ép uy áp của Mâu Tiểu Tư, móc một cái dây trói buộc, đem tứ chi Dương Quá cố định chặt chẽ giường.

“A a a a!!! Buông ! Buông a!!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/vo-han-luu-ky-nang-cua-ta-la-so-xac/chuong-209-vien-dieu-duong-thien-thang-12.html.]

Thanh âm Dương Quá trở nên càng ngày càng hoảng sợ, vặn vẹo thể, ngừng giãy giụa giường: “Tôi hối hận, trị, tròng mắt tặng cho các , dù còn thể mọc nữa! Các buông a a a a a!!!”

“Cứu mạng a ——”

Từng tiếng kêu to bén nhọn, xuyên thấu bộ khu tầng yên tĩnh.

Không ít bệnh nhân kinh động, đều nhịn chạy tới vây xem.

“Xảy chuyện gì, xảy chuyện gì?”

“Đây phòng Dương Quá , truyền tiếng kêu của heo, làm ?”

“Vị bác sĩ hình như là chuẩn lấy kim cương, đem bộ bọc mủ trong hốc mắt đ.â.m thủng hơn nữa cạo sạch sẽ, xì… Dương Quá tội .”

Bản tính hóng chuyện của con , quỷ cũng giống .

Xôn xao, mấy chục con ác quỷ lập tức xông tới, chen chúc ở cửa phòng bệnh, ngừng ngó nghiêng trong. Có con thậm chí móc camera chuẩn ghi hình.

Mâu Tiểu Tư như một bình tĩnh, dùng khăn trải giường lau lau m.á.u kim cương.

“Này … Đây là hiện trường g.i.ế.c ?”

Đám ác quỷ về phía Dương Quá sấp sụm giường bệnh vẫn nhúc nhích.

“Ai, thật là đáng tiếc, còn nhỏ tuổi, gặp cái ác y như …”

Không để ý tới những lời nghị luận ngoài cửa, Mâu Tiểu Tư bảo Mỹ Lạp cố định đầu Dương Quá, đó cho một đôi bao tay sạch sẽ.

“Mỹ Lạp, tiếp theo là quan trọng nhất, cô ngàn vạn đè chặt…”

Tới phân đoạn cuối cùng, Mâu Tiểu Tư cầm lấy một viên tròng mắt cực lớn, dùng sức nhét hốc mắt Dương Quá.

Dương Quá vốn thẳng cẳng, thể theo bản năng mà run lên, đột nhiên giãy giụa kịch liệt lên!

Cầu xin điên cuồng: “Dừng tay! Dừng tay a a a a a ~~~”

“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích.”

Mâu Tiểu Tư , tay càng thêm vội vàng, bởi vì tròng mắt cô dùng nước thuốc ngâm phù to, nhất thời, thế mà nhét .

“Mỹ Lạp, đè chặt!”

Bất đắc dĩ, cô chỉ thể tìm kiếm công cụ phụ trợ từ thùng dụng cụ.

Dao dịch cốt… Không đúng.

Chuỳ khóa xương… Cũng đúng.

Dao mổ heo… Sao thùng dụng cụ loại đồ vật ?

Mâu Tiểu Tư giống như ảo thuật , ngừng từ thùng dụng cụ móc một cái một cái đồ vật hình thù kỳ quái.

Rốt cuộc, cô tìm thấy một cái máy bấm kim cỡ nhỏ, thoạt , hẳn là thể tạm dùng một chút.

“Chọn cô.”

Tiếp theo, sự chăm chú của một đám ác quỷ ngoài cửa, tiếng răng rắc răng rắc răng rắc ngừng vang lên, xem đám ác quỷ thắt chặt mông, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh từ chui lên.

Một con quỷ đầu trâu giơ camera ngoài cửa, bám khung cửa, cắn răng nanh, sợ tới mức xương cốt đều đang run rẩy điên cuồng.

“Mẹ ơi, câu cửa miệng vỏ quýt dày móng tay nhọn, nước lã mà vã nên hồ, phòng 110, một Dương Quá cấp Quỷ Vương, một nhân loại áp chế .”

“Thật là đáng sợ, vốn dĩ tao còn tưởng rằng, chuyện bác sĩ biến thái khẳng định là lời đồn , hiện tại thấy, lời đồn còn đáng sợ bằng!”

Quỷ đầu trâu hoảng sợ vác camera, nữa chĩa màn ảnh trong phòng bệnh.

“Ân, cũng tạm , tuy rằng về mặt thẩm mỹ còn kém một chút, nhưng tính năng thực dụng coi như khôi phục bình thường, hơn nữa tròng mắt … Hẳn là sẽ tự động loại trừ .” Mâu Tiểu Tư chung vẫn là vô cùng tán thưởng trình độ phẫu thuật của .

Lúc Dương Quá liệt giường, lời đều cũng , chỉ đôi mắt co giật co giật, trong miệng phun bọt trắng.

Thoạt , tinh thần sắp hỏng mất.

Mâu Tiểu Tư thấy thế, vui mừng : “Dương Quá, con chịu khổ , bất quá tỉnh , con cuối cùng sẽ cảm kích .”

Nói xong, cô để một nắm kẹo rực rỡ.

Sau đó bưng lên cái chậu chứa đầy sợi hồng trùng đang nhảy nhót, về phía bên ngoài phòng bệnh.

Xoát ——

Thấy Mâu Tiểu Tư .

Một đám ác quỷ vô cùng tự giác, hướng tới hai bên nhường một con đường.

Mâu Tiểu Tư mắt thẳng, bưng chậu chậm rãi ngoài. Lúc , chiếc áo blouse trắng cô, quả thực trắng đáng sợ!

Nhìn qua, liền giống như quần áo đưa ma tống táng !

Đám ác quỷ lảng tránh ánh mắt, sôi nổi thầm nghĩ, may mắn bệnh, bọn họ!

“Tiểu Tư… Công việc của cô cũng quá dọa , bình thường thật đúng là làm .” Mỹ Lạp xoa xoa cánh tay, bắt đầu chút bội phục Mâu Tiểu Tư.

Nếu là hệ thống bảo cô làm bác sĩ, cô diễn thành như .

Chủ yếu là, mỗi Mâu Tiểu Tư chữa bệnh cho quỷ, vĩnh viễn là một vẻ khí định thần nhàn.

Mặc kệ phương thức trị liệu bao nhiêu thái quá, cô luôn một loại tự tin áp cả sân, thậm chí so với mấy vị bác sĩ hành nghề mấy chục năm, xuống tay còn tàn nhẫn hơn, gan còn lớn hơn!

Nếu khí chất của cô, đổi làm khác, cũng căn bản áp những con lệ quỷ khủng bố .

Mâu Tiểu Tư WC, đem một chậu sợi hồng trùng, tất cả đều đổ bồn cầu, đó xả nước.

Theo mới : “Xong , nên ăn cơm.”

“Ăn… Ăn cơm???” Mỹ Lạp một trán dấu chấm hỏi, mới trải qua cảnh m.á.u me, cô còn tâm trạng ăn cơm?

Lại xem Mâu Tiểu Tư một chút ảnh hưởng cũng , cô hỏi ngược : “Chứ , ăn cơm xong còn việc làm.”

________________________________________

Cùng lúc đó, bên .

Y tá trưởng Elsa, mang theo một cô y tá nhỏ lén lút, ở bên ngoài một căn phòng, khu ký túc xá.

“Y tá trưởng… Thật… Thật sự khóa chặt ?”

Một cô y tá nhỏ mọc đầy lông trắng, đông tây hành lang, chút chột : “Một khi khóa , đêm nay thể sẽ xảy đại sự.”

“Nơi ở, trừ hai cô y tá , còn một cô bác sĩ nữa.”

Lông mày Y tá trưởng Elsa nhướng lên: “Tao bảo mày khóa, mày liền khóa, mày lắm lời vô nghĩa như .”

“Lát nữa mày nhớ rõ thông tri những khác, bảo tan ca đều tiên một giờ về ký túc xá, buổi tối khóa kỹ cửa. Nếu gõ cửa cầu cứu, ai cũng mở!”

“Đã rõ…” Y tá nhỏ lông trắng dám phản kháng, run rẩy lên , cùm cụp một tiếng, liền đem cửa ký túc xá khóa từ bên ngoài.

Y tá trưởng Elsa thấy thế, lạnh, đó giơ tay chỉ chỉ: “Còn mấy cái phòng ký túc xá , tất cả đều khóa chặt, một cái cũng đừng lưu.”

Cùm cụp cùm cụp cùm cụp…

Chỉ trong chốc lát, một loạt phòng ký túc xá hành lang, bộ khóa .

Lúc , trong lòng Y tá trưởng Elsa thoải mái hơn nhiều.

“Bác sĩ Tiếu Ân… Hà hà… Dù hôm nay cô chết, về cũng sẽ chết, đến đẩy cô một phen, quá đáng ?”

“Tối nay thể ngủ, qua 10 giờ tối, là trò để xem .”

Loading...