Vô Hạn Lưu: Kỹ Năng Của Ta Là Sờ Xác - Chương 208: Viện Điều Dưỡng Thiên Thang (11)

Cập nhật lúc: 2025-11-04 16:48:13
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Khu Tầng Trên, phòng bệnh 108.

Nhìn Bà Hắc rơi điên cuồng mắt, tâm tư Mâu Tiểu Tư đổi nhanh.

“Bà Hắc , hình như đối với bác sĩ một loại cảm giác bài xích, thậm chí là chán ghét từ tận đáy lòng, là đây xảy chuyện gì ?”

mà, lúc cho phép cô nghĩ nhiều, Bà Hắc đối diện cầm d.a.o phay nữa xông tới.

“Ta chém! Ta chém! Ta c.h.é.m c.h.ế.t các ngươi đám bác sĩ lòng lang thú !”

Cả Bà Hắc sát khí điên cuồng tuôn , giống như mất lý trí, nhanh chóng vung đao.

“Đây nó thật sự là bệnh nhân ?!”

Mâu Tiểu Tư chạy bán sống bán chết, vẫn là xem thường Bà Hắc. Chiếc d.a.o phay phổ phổ thông thông tay bà, thế mà lóe ánh sáng tím đen, hướng cô quét tới, thậm chí xuất hiện một vệt đao khí!

“Đang ——”

Một tiếng va chạm thanh thúy truyền đến.

Mỹ Lạp phản ứng nhanh chóng, cánh tay xoay ngang ngực, chuyển một cái khiên tròn khổng lồ và dày nặng, Mâu Tiểu Tư ngăn cản một nhát đao như sét đánh.

“Bà Hắc, bà thể hết lời , chúng đắc tội gì với bà?” Mỹ Lạp trầm mặt .

“Nói xong? Còn cần xong ?!”

Ánh mắt Bà Hắc lạnh băng, bà thu hồi d.a.o phay. Lúc xoay đột nhiên duỗi tay vỗ một cái, liền hất văng bó hoa tay Mâu Tiểu Tư.

Cánh hoa màu tím rơi rụng đầy đất.

Ngay cả như còn đủ, Bà Hắc nhấc chân lên, oán hận dùng sức giẫm vài lên cánh hoa, như là để xả giận.

“Nói cho Lập Hoa, bảo cô c.h.ế.t cái tâm , vĩnh viễn vĩnh viễn đều thể tha thứ cô !”

Nói xong, Bà Hắc xuống giường, d.a.o phay chỉ Mâu Tiểu Tư: “Còn ngươi, cút ngay cho .”

“Chỗ chào đón bất luận kẻ nào mặc áo khoác trắng.”

Mâu Tiểu Tư Bà Hắc, chút bất đắc dĩ cầm bó hoa tàn cành khô trong tay, đặt ở bàn một bên, đó : “Bà Lập Hoa sắp chết, khi chết, đem bó hoa tặng cho bà. Bà tiếp thu xin , là chuyện của bà. Nhiệm vụ của chỉ là đưa hoa và truyền lời.”

“Bà cũng cần trút giận lên , nếu nể mặt bà Lập Hoa, cũng sẽ ở đây mặc bà la lối lóc lâu như .”

Mâu Tiểu Tư là vô ngữ.

Thầm nghĩ, bà thích áo blouse trắng, chẳng lẽ liền thích ở mặt bà lượn lờ ?

Tất cả vì nhiệm vụ.

“Ngươi mới cái gì, Lập Hoa sắp chết?”

Bà Hắc , chút kinh ngạc trợn tròn mắt, ngây đó, bà đột nhiên lạnh lên: “Hừ, c.h.ế.t , c.h.ế.t a, thật là trời xanh mắt.”

“Bà sắp c.h.ế.t mới đến xin , ý gì, cho rằng thể nể tình một kẻ sắp c.h.ế.t như bà , liền tha thứ chuyện năm đó ? Bà cho rằng đang diễn kịch m.á.u chó 8 giờ ?”

“Bảo bà t a mang theo hối hận xuống địa ngục thôi, coi là Thánh Mẫu ? Buồn , bà c.h.ế.t 180 cũng sẽ tha thứ bà !” Bà Hắc hung tợn mắng, hiển nhiên cô là một nguyên tắc, yêu hận rõ ràng.

“Tóm lời đưa tới, nếu bà thấy , thì .”

Mâu Tiểu Tư nữa.

Cô mặt biểu cảm xách thùng dụng cụ lên, nắm lấy tay Mỹ Lạp, mở cửa phòng.

Lúc , Bà Hắc đột nhiên âm trầm trầm Mâu Tiểu Tư, : “Tới viện điều dưỡng làm bác sĩ, đừng tưởng rằng ngươi thể kết cục . Hôm nay cho dù g.i.ế.c ngươi… ‘Nó’ cũng sẽ bỏ qua ngươi.”

Bước chân Mâu Tiểu Tư cứng , đầu : “Ngươi ý gì, ‘Nó’, là ai?”

“Ha ha ha ha…” Bà Hắc bỗng nhiên lớn, ngả giường bệnh: “Sở dĩ còn lưu cái viện điều dưỡng , thú vui lớn nhất, chính là ‘Nó’, từng bước tra tấn các ngươi, g.i.ế.c c.h.ế.t các ngươi đám áo blouse trắng , ha ha ha…”

Bà Hắc điên cuồng, thậm chí ôm chăn tiếng vịt kêu.

Vô luận tiếp theo Mâu Tiểu Tư hỏi bà như thế nào, bà đều kỉ kỉ kỉ, cạc cạc cạc, ngừng .

“Điên thì điên … Vẫn là một giải đố!”

Mâu Tiểu Tư lắc đầu, liền ngay trong tiếng ma tính , rời khỏi phòng bệnh 108. Bà Hắc , đầu óc chỉ định là vấn đề gì .

Trên hành lang…

“Tiểu Tư… Vừa Bà Hắc ‘Nó’ là ai? Sẽ là cái sát nhân ma của bệnh viện đó ?” Mỹ Lạp hai tay khoanh tay, mắt lộ suy tư.

Mâu Tiểu Tư trầm ngâm vài giây: “Không , bất quá xem cái dáng điên cuồng của bà , là khả năng cung cấp cho chúng bất cứ manh mối nào.”

“Không cầm d.a.o phay, cùng chúng đồng quy vô tận (chết cùng ) đều tính là may.”

Mỹ Lạp nghĩ : “Bà Hắc kỳ quái quá, rõ ràng ở tại viện điều dưỡng, chán ghét nhân viên y tế như , đừng ở đây ở a, thật là một đóa kỳ hoa.”

Mâu Tiểu Tư thở dài: “Mặc kệ bà , chúng vẫn là tiếp tục kiểm tra phòng thôi, hôm nay còn một bệnh nhân Khu Tầng Trên, còn xem .”

【 Chúc mừng chơi thành nhiệm vụ —— Di Nguyện của bà Lập Hoa, khen thưởng: Cơ nghiệp rối rắm của bà Lập Hoa ×1. 】

【 Cơ nghiệp rối rắm của bà Lập Hoa: Đây là một trung tâm thương mại bên bờ vực đóng cửa đường Quỷ Mãnh, vì quản lý , thiếu vốn và các nguyên nhân khác, mỗi ngày đều đang bù lỗ… 】

Hai đang tới.

Mâu Tiểu Tư đột nhiên ngừng .

Gì? Di sản của bà Lập Hoa, là một Cơ Nghiệp Rối Rắm?

Vẫn là một cái Cơ Nghiệp Rối Rắm mỗi ngày đều đang bù lỗ?

… Cái cũng thể tính là khen thưởng?

Mâu Tiểu Tư nhịn , cô ngờ cực khổ vất vả, giúp bà Lập Hoa bận rộn nửa ngày.

Lại nhận một kết quả như .

Hảo hảo hảo!

Giờ khắc Mâu Tiểu Tư cảm giác giống như hệ thống trêu chọc.

Ha hả, chỉ là một Cơ Nghiệp Rối Rắm ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/vo-han-luu-ky-nang-cua-ta-la-so-xac/chuong-208-vien-dieu-duong-thien-thang-11.html.]

Nói thế nào nữa, lớn nhỏ cũng là một cái trung tâm thương mại ?

Tự an ủi một phen , Mâu Tiểu Tư hít sâu một … Theo xách theo cái rương, đến cuối hành lang, một gian phòng bệnh.

Đây cũng là bệnh nhân cuối cùng cô cần kiểm tra thăm hỏi hôm nay.

Đẩy cửa

Chỉ thấy trong phòng, một bé mặc áo ngủ sọc xanh trắng.

Thân hình đơn bạc, một trong phòng bệnh , chuyện, cũng chơi đùa, chỉ là lặng lẽ đối diện ngoài cửa sổ ngẩn .

Cảnh tượng , khiến bộ phòng bệnh trở nên vắng vẻ, tràn ngập sự yên tĩnh c.h.ế.t chóc.

“Dương Quá… Con là Dương Quá phòng bệnh 110 …”

Đối chiếu với tư liệu bệnh án, Mâu Tiểu Tư gọi tên bé.

Nghe đang gọi , đầu động một chút, nhưng vẫn lưng với cửa: “Là bác sĩ ? Cháu chào bác sĩ…”

Mâu Tiểu Tư nhẹ nhàng thở , xem đứa trẻ , vẫn là một bệnh nhân lễ phép, giống Bà Hắc khó đối phó như .

Cô chậm rãi lên , thực công thức hóa hỏi: “Dương Quá, con khỏe chỗ nào? Bác sĩ giúp con xem.”

Đến gần, Mâu Tiểu Tư bỗng nhiên phát hiện, mắt bé, che một cái miếng vải đen, kín mít chặn hết ánh sáng.

chút kỳ quái : “Ừm… Dương Quá, mắt con khỏe ?”

Mâu Tiểu Tư vốn tưởng rằng bé đang xem phong cảnh ngoài cửa sổ, ngờ mặt quấn miếng vải đen, cái gì cũng thấy.

“Bác sĩ… Cháu hình như bệnh đau mắt…” Dương Quá nhỏ giọng , “Mắt cháu đỏ, thấy ánh sáng liền đau, đau. Dùng miếng vải đen bịt kín, hoặc tới buổi tối liền sẽ hơn một chút.”

Mâu Tiểu Tư nhíu nhíu mày, thầm nghĩ, bệnh đau mắt? Bệnh đau mắt bệnh trạng ?

cô vẫn an ủi như thường: “Không chừng là mắt mệt mỏi, gần đây con ăn cái gì, hoặc là tiếp xúc cái gì đồ vật kỳ quái ? Có mắt dị ứng?”

Dương Quá lắc đầu, trả lời thành thật: “Cháu .”

“Như , là con tháo bịt mắt , bác sĩ xem rốt cuộc tình huống như thế nào.” Mâu Tiểu Tư đặt thùng dụng cụ ở một bên.

Cô đầu tiên là lấy một cái đèn pin y dùng từ thùng dụng cụ, chờ Dương Quá tháo xuống miếng vải đen , vén mắt , chiếu chiếu.

Thấy động tác thuần thục của cô, Mỹ Lạp một bên phụt một tiếng bật .

“Ân?”

Hai đồng thời về phía Mỹ Lạp.

“Không việc gì… Chỉ là… Đột nhiên nghĩ tới chuyện buồn , cô tiếp tục .” Mỹ Lạp giải thích một cách hàm hồ, cô thấy Mâu Tiểu Tư nghiêm trang giả bác sĩ, liền nhịn chút .

Mâu Tiểu Tư cũng quản nhiều như , một lòng xem bệnh.

Theo đèn pin chiếu sáng lên, Dương Quá lập tức kêu một tiếng, đó đầu né tránh cường quang: “Bác sĩ, đau quá, đừng chiếu cháu.”

Mâu Tiểu Tư nhíu nhíu mày.

Mắt Dương Quá, là chút đỏ, đỏ quá mức, hầu như bộ tròng mắt đều biến thành màu đỏ.

ngoài cái dường như cũng bình thường a.

Cô sờ cằm, cảm giác sự nghiệp bác sĩ của , chịu thử thách.

“Dương Quá, con mở mắt , bác sĩ .”

Mâu Tiểu Tư lục lọi trong thùng dụng cụ, một lát , cô lấy một cái kính lúp, cùng một cái bật lửa.

“Đừng nhúc nhích nha, con nhịn một chút, từng cái một là .”

Cô ấn bật lửa, một ngọn lửa nhỏ nháy mắt nhảy lên. Mâu Tiểu Tư mới đưa ngọn lửa gần, liền xẹt lạp một tiếng.

“A! Đau quá!” Dương Quá đau giật một chút, theo bản năng nhắm mắt, Mâu Tiểu Tư dùng tay đè : “Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, bác sĩ hình như vấn đề.”

Cô vốn dĩ là dùng lửa kích thích một chút mắt Dương Quá, thử nghiệm xem Dương Quá cụ thể là sợ ánh sáng, là sợ nhiệt, là sợ cả hai.

Lại ngờ rằng, sự quan sát của kính lúp, cô hình như thấy mấy chục con sâu hình sợi màu đỏ, đang run rẩy, ngọ nguậy trong mắt Dương Quá.

Xì…

“Trùng mắt? Sợi hồng trùng?” Da đầu Mâu Tiểu Tư tê dại, lập tức cảm thấy khó giải quyết.

Trùng mắt, cô cũng từng qua, chú ý vệ sinh mắt, khả năng liền sẽ xuất hiện tình huống .

Đặc biệt là chạm mèo hoang chó hoang, kịp thời rửa tay, liền dễ dàng cảm nhiễm loại bệnh tật tương tự.

giống như Dương Quá , nhiều sợi trùng dày đặc như thế, tinh tế, thật dài, nửa trong suốt, còn đang bơi lội trong mắt, cô vẫn là đầu tiên thấy.

Chính là làm trị liệu đây?

Lúc , mắt Dương Quá, bộ đồng tử và tròng trắng mắt, tất cả đều loại tuyến trùng chiếm cứ.

Một khi nguồn sáng hoặc nguồn nhiệt tới gần, sâu liền quanh co khúc khuỷu bơi lội, trông chút đáng sợ.

Cũng khó trách Dương Quá sẽ khó chịu như .

Mâu Tiểu Tư trầm tư suy nghĩ, đột nhiên, cô nghĩ tới: “Tôi nên làm trị.”

Dương Quá chút khẩn trương lùi về

“Bác sĩ, cháu rốt cuộc làm …” Cậu che mắt, “Có thể tắt đèn , cháu thật sự khó chịu…”

“Dương Quá, sâu trú mắt của con, tình huống của con nghiêm trọng!” Mâu Tiểu Tư nghiêm trang : “Nếu điều trị kịp thời, con nhẹ thì biến thành mù, nặng thì bộ đại não đều sẽ sâu cảm nhiễm.”

“Trùng… Sâu…”

Dương Quá hoảng sợ, cố gắng mở mắt , nhưng mắt là một mảng màu đỏ mơ hồ, như đường cong bất quy tắc phân cách, hầu như cái gì đều thấy rõ.

Sau một lát chậm , khi thấy Mâu Tiểu Tư từ thùng dụng cụ lấy một cây kim dài, còn một cái d.a.o hình móc cong, Dương Quá luống cuống. Người , móc tròng mắt .

“Đừng nhúc nhích nha, khả năng sẽ chút đau, nhưng nhịn nhịn thì , chừng còn sẽ thực thoải mái…”

Một bên, Mỹ Lạp đầy đầu hắc tuyến: “Thần nó thoải mái… Cô đây là g.i.ế.c …”

Loading...