Chúng cứ thế đối diện , ai lên tiếng .
Các nhân viên xung quanh xì xào bàn tán, ném ánh mắt tò mò về phía chúng .
“Kia Cố tổng của Cố thị ? Sao nông nỗi ?“
“Anh tìm Tô tổng làm gì ? Lẽ nào đến để cầu xin?“
“Nhìn vẻ mặt Tô tổng kìa, lạnh như băng, chắc chắn chuyện lành gì .“
“Tô Niệm.“
Cuối cùng, là phá vỡ sự im lặng .
Giọng khàn đặc, gần như thành tiếng.
“Chúng chuyện một chút, ?“
“Giữa chúng , còn gì để nữa ?“
“Cầu xin em.“
Anh , vành mắt đỏ hoe, “Chỉ năm phút thôi.“
Tôi bộ dạng của , trong lòng hề chút thương hại nào.
Tôi gật đầu: “Đến quán cà phê đối diện .“
Tôi nhân viên công ty thấy thêm bất cứ trò hề nào nữa.
Trong quán cà phê, chúng đối diện .
Anh gọi một ly cà phê đen, còn chỉ gọi một ly nước lọc.
“Anh gì?“
Tôi thẳng vấn đề.
Anh nâng ly cà phê lên, uống một lớn, dường như dùng vị đắng để kìm nén nỗi đau trong lòng.
“Anh , em hận , hận nhà họ Cố. Tất cả những gì em làm, đều là quả báo mà chúng đáng nhận.“
Anh , ánh mắt đầy sự hối hận thể tan , “ Tô Niệm, công ty là vật c.h.ế.t, nhân viên thì vô tội. Em thể nào... nương tay, để cho Cố thị một con đường sống ?“
“Đường sống?“
Tôi bật , “Cố tổng, nhầm lẫn gì ? Tôi là doanh nhân, nhà từ thiện. Thu mua Cố thị, đối với , là một thương vụ chắc chắn lời. Tại từ bỏ?“
“Anh thể dùng tất cả những gì thuộc về cá nhân để bồi thường cho em!“
Anh vội vã , “Cổ phần của , nhà cửa, xe cộ, tất cả thứ của , đều thể cho em! Chỉ xin em, hãy tha cho công ty.“
“Tất cả thứ của ?“
Tôi nhướng mày, giả vờ suy nghĩ, “Nghe vẻ hấp dẫn đấy.
mà...“
Tôi ngừng một chút, vẻ mặt căng thẳng của , từng chữ một:
“Tôi, hề hứng thú với đồ đạc của .“
“Tôi chỉ hứng thú với việc hủy hoại nhà họ Cố của các .“
Sắc mặt lập tức tái nhợt.
“Tại ...“
Anh đau khổ hỏi, “Em nhất định làm tuyệt tình đến mức ? Dù gì chúng cũng... là vợ chồng một thời...“
“Vợ chồng?“
Hai từ , giống như một cây kim, đ.â.m mạnh tim .
“Cố Ngôn Sâm, còn mặt mũi nhắc đến hai chữ 'vợ chồng' với ?“
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/vo-dao-luc-cuoi/chuong-7.html.]
Giọng đột ngột lạnh , “Năm xưa, khi ngoài phòng mổ, lạnh lùng 'đứa bé quan trọng', từng xem là vợ ?“
“Khi cầm tấm chi phiếu năm triệu, bảo cút khỏi nhà họ Cố, từng xem là vợ ?“
“Khi bỏ mặc một trong bệnh viện, sống c.h.ế.t mặc bay, xem là vợ ?“
Những câu hỏi chất vấn của , như những nhát búa tạ, giáng mạnh tim .
Anh vô lực dựa lưng ghế, hai tay ôm đầu, rên rỉ đầy đau đớn.
“Đừng nữa... đừng nữa...“
“Tại cho ? Anh dám làm, còn sợ ?“
Tôi dậy, từ xuống, “Cố Ngôn Sâm, hãy nhớ kỹ, giữa chúng , từ lâu còn là vợ chồng nữa . Kể từ khoảnh khắc quyết định hy sinh con của , chúng là kẻ thù.“
“Kẻ thù đội trời chung.“
Tôi bỏ câu , lưng rời , để một , suy sụp và bật nức nở trong quán cà phê.
Rời khỏi quán cà phê, về thẳng nhà.
Vừa cửa, thấy Lâm Triết đang bận rộn trong bếp.
Anh đeo tạp dề, đang chuẩn bữa tối cho .
Thấy về, mỉm : “Về ? Vừa kịp lúc, sắp cơm ăn .“
Ba năm nay, luôn ở bên cạnh .
Anh chỉ là đối tác, mà còn là duy nhất của .
Anh hết nỗi đau và thù hận, và vô điều kiện ủng hộ quyết định của .
Anh giống như một tia sáng, mang đến sự ấm áp duy nhất trong thế giới tăm tối của .
“Sao thế? Sắc mặt em lắm.“
Anh bưng thức ăn khỏi bếp, thấy vẻ mệt mỏi khuôn mặt .
“Không , gặp Cố Ngôn Sâm thôi.“
Động tác của Lâm Triết khựng một chút, lập tức trở bình thường.
“Anh đến cầu xin em ?“
“Ừm.“
“Em ?“
“Tôi bảo cút.“
Lâm Triết : “Anh ngay mà.“
Anh đặt thức ăn lên bàn, múc cho một chén canh.
“Uống chút canh , làm ấm dày.“
Tôi nhận lấy chén canh, nhưng uống.
“Lâm Triết,“ Tôi , khẽ hỏi, “Anh cảm thấy... quá tàn nhẫn ?“
Lâm Triết lau tay, xuống đối diện .
Anh một cách nghiêm túc, lắc đầu.
“Không.“
Anh , “Anh chỉ cảm thấy, em quá khổ sở.“
“Stella, , em làm tất cả những điều chỉ để báo thù. Em còn đang ép bản chấm dứt với quá khứ.“
“Rào cản trong lòng em quá sâu. Nếu triệt để đạp đổ nhà họ Cố, em sẽ bao giờ bước qua .“
Mắt , lập tức đỏ hoe.
Trên đời , chỉ , là hiểu nhất.