Vô Đạo Lực Cười - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-11-30 17:57:29
Lượt xem: 334

Tôi tr//ói bàn mổ lạnh lẽo, ánh đèn chói lòa làm mở mắt nổi.

Chồng , Cố Ngôn Sâm, Thái t.ử gia mà giới kinh đô ai nấy đều ngưỡng mộ, đang ngay ngoài cửa.

Tôi thấy giọng lạnh lùng, như lưỡi d.a.o luyện trong băng, từng câu từng chữ đ.â.m thấu tim : “Lấy m.á.u cuống rốn, ngay lập tức. Đứa bé... quan trọng.”

Không quan trọng.

Đứa con bảy tháng tuổi của chúng , trong miệng , chỉ là ba từ, quan trọng.

Chỉ để cung cấp một liều "thuốc" cứu mạng cho đứa cháu trai đang bệnh nặng của , huyết mạch duy nhất của cả.

Thuốc gây mê tiêm cơ thể, khi ý thức chìm sâu, chỉ còn ý nghĩ cuối cùng.

Cố Ngôn Sâm, hận .

Nếu còn sống mà bước khỏi đây, nhất định sẽ bắt , bắt cả nhà , nợ m.á.u trả bằng máu.

—-

Cơn đau dữ dội kéo khỏi cơn hôn mê.

Không đau thể xác vì phẫu thuật, mà là cái đau khi trái tim xé toạc.

Bụng trống rỗng, như một hố đen chế giễu, nhắc nhở rằng sinh linh vô tội chính cha ruột của nó xử lý như rác thải y tế bỏ như thế nào.

Tôi giường bệnh, còn sức sống, giống như một cái xác thở.

Bảo vệ nhà họ Cố canh gác ngoài cửa, ca 24 giờ, ngăn "nghĩ quẩn" "trốn thoát".

Trong mắt họ, chỉ là một cái bình chứa thành nhiệm vụ và nguy cơ tiềm ẩn.

Cố Ngôn Sâm xuất hiện nào nữa.

Ngược , , bà Cố phu nhân cao cao tại thượng, xách theo một hộp yến sào, thong thả bước .

đặt chiếc bình giữ nhiệt lên đầu giường, từ cao xuống, ánh mắt hề lấy một tia ấm áp nào, chỉ là sự săm soi và cảnh cáo.

“Tô Niệm, đừng bày cái vẻ c.h.ế.t sống đó. Nhà họ Cố chúng hề bạc đãi cô.”

chậm rãi mở lời, như đang về một giao dịch kinh doanh.

“Bệnh của Tiểu Vũ định , tất cả là nhờ cái... thứ đó trong bụng cô.”

ngừng , dường như ngay cả từ "đứa bé" cũng xứng để thốt khỏi miệng bà .

“Đây là tấm chi phiếu năm trăm vạn, mật khẩu là ngày sinh của cô. Cầm tiền, từ nay về đừng gặp Ngôn Sâm nữa. Với bên ngoài, chúng sẽ hai đứa tính cách hợp, hòa bình ly hôn.”

Tôi tấm chi phiếu nhẹ tênh , đột nhiên bật .

Tiếng khàn đặc, giống như cái ống bễ cũ nát, càng lúc càng lớn, cho đến khi nước mắt kiểm soát mà trào .

Năm trăm vạn.

Mạng sống của con , trong mắt bà nội nó, chỉ đáng năm trăm vạn.

“Sao? Cô chê ít ?”

Cố phu nhân nhíu mày, mặt là sự khinh miệt hề che giấu, “Tô Niệm, cô nhận thức rõ phận của . Cô nghĩ cô thực sự thể làm thiếu phu nhân nhà họ Cố ? Ngôn Sâm cưới cô, chẳng qua là nhất thời tìm cảm giác mới lạ thôi. Bây giờ, cô cũng coi như đóng góp chút ít cho nhà họ Cố, tiền đủ để cô sống sung túc nửa đời còn .”

Tôi ngừng , trân trân .

“Đóng góp?”

Tôi hỏi từng chữ một, “Đứa con của , trong mắt các , chỉ là một chút ‘đóng góp’?”

“Chứ còn gì nữa?”

hỏi ngược , giọng điệu đương nhiên, “Một phôi t.h.a.i còn thành hình, thể cứu mạng Tiểu Vũ, là phúc khí của nó. Tô Niệm, đừng điều.”

“Cút.”

Tôi dồn hết sức lực , thốt một chữ .

Sắc mặt Cố phu nhân ngay lập tức trở nên tái mét, lẽ bà bao giờ khác cãi như .

giơ tay lên, định tát một cái, nhưng thấy dáng vẻ tiều tụy, héo hon của , bà ghê tởm rụt tay về, như thể sợ làm bẩn tay.

“Đồ .”

hừ lạnh một tiếng, ném thỏa thuận ly hôn và cây bút lên , “Ngôn Sâm . Cô ký cũng ký. Đừng ép dùng thủ đoạn khác.”

Nói xong, bà dẫm gót giày cao gót, ngoảnh đầu mà bước .

Căn phòng chìm sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.

Tôi thỏa thuận ly hôn, ba chữ “Cố Ngôn Sâm” rồng bay phượng múa, đ.â.m mắt đau nhói.

Tôi cầm bút lên, tay run rẩy, nhưng để ký tên.

Mà là dùng đầu bút, gạch mạnh qua ba chữ đó, cho đến khi giấy rách toạc, để ba vết rách dữ tợn.

Nợ máu, cần trả bằng máu.

Cố Ngôn Sâm, nhà họ Cố.

Tôi sẽ tha cho bất cứ ai.

Tôi bắt đầu tuyệt thực.

Không ăn uống, rằng.

Bác sĩ và y tá lượt đến khuyên nhủ, nhưng coi như thấy.

Họ truyền dịch dinh dưỡng cưỡng chế cho , liền liều mạng giãy giụa, rút kim truyền , cho đến khi mu bàn tay bầm tím cả một mảng.

Người nhà họ Cố hoảng loạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/vo-dao-luc-cuoi/chuong-1.html.]

Họ sợ c.h.ế.t, nhưng sợ c.h.ế.t trong bệnh viện, truyền ngoài sẽ .

Một cựu con dâu " ép phá t.h.a.i tuyệt thực mà c.h.ế.t" là đủ để danh tiếng nhà họ Cố nhuốm vết nhơ thể gột rửa.

Ngày thứ ba, cuối cùng Cố Ngôn Sâm cũng xuất hiện.

Anh gầy một chút, mắt quầng thâm nhạt, nhưng vẫn giữ cái vẻ cao cao tại thượng đó.

Anh bên giường, im lặng lâu.

“Diễn đủ ?”

Anh lên tiếng , giọng điệu đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, “Tô Niệm, đừng giở mấy trò trẻ con nữa, trông khó coi.”

Tôi chầm chậm đầu , khuôn mặt mà từng yêu đến tận xương tủy .

Giờ đây, chỉ còn lòng hận thù ăn sâu cốt tủy.

“Cố Ngôn Sâm,” giọng khô khốc như giấy nhám, “ đến thăm , là sợ c.h.ế.t , làm bẩn đất nhà ?”

Anh cau mày chặt: “Em đang vớ vẩn gì thế? Tiểu Vũ cứu , đây chẳng điều em luôn mong ?”

Tôi .

“Tôi mong ? Tôi mong nó cứu, nhưng bao giờ mong dùng mạng con để đổi lấy!”

Tôi gần như gào lên, “Đó là m.á.u mủ ruột thịt của ! Sao thể... thể ba chữ ‘ quan trọng’!”

Nhắc đến ba chữ đó, ánh mắt thoáng lảng tránh, ngay lập tức trở lạnh băng.

“Đó là lựa chọn duy nhất trong tình huống lúc đó. Tô Niệm, em thể lý trí hơn một chút ? Tiểu Vũ là con trai duy nhất của cả , thằng bé thể xảy chuyện.”

“Vậy thì con đáng c.h.ế.t, ?”

Anh im lặng.

Sự im lặng , còn đau đớn hơn bất kỳ lời biện minh nào.

“Tôi hỏi , trong lòng , và con của chúng rốt cuộc là gì?”

Tôi cố gắng chống dậy, hỏi từng chữ từng chữ, dùng hết chút sức lực cuối cùng.

Anh , đôi môi mỏng khẽ mở , thốt những lời tàn nhẫn nhất.

“Tô Niệm, chúng kết thúc . Ký tên, cầm tiền, bắt đầu cuộc sống mới của em. Điều cho tất cả chúng .”

Tất cả .

Chỉ trừ và đứa con c.h.ế.t của .

Trái tim , khoảnh khắc đó, c.h.ế.t lặng.

Không còn sót một chút ấm nào.

“Được.”

Tôi bình tĩnh , sự bình tĩnh ngoài dự đoán của , “Tôi ký.”

Anh dường như thở phào nhẹ nhõm.

một điều kiện.”

“Em .”

“Tôi gặp con cuối.”

Tôi , “Tôi tự tay... chôn cất nó.”

Trên mặt Cố Ngôn Sâm lóe lên một tia do dự và nỡ, nhưng nhanh chóng sự dứt khoát thế.

“Thằng bé ... xử lý .”

“Xử lý ?”

Tôi lặp ba chữ , cảm thấy bộ m.á.u trong cơ thể đều đông cứng , “Xử lý là ? Giống như rác thải y tế, vứt ?”

“Tô Niệm!”

Anh nâng cao giọng, dường như lời của làm cho đau nhói, “Người c.h.ế.t thể sống , em cứ bận tâm những chuyện làm gì!”

Tôi hiểu.

Tôi hiểu rõ.

Trong lòng đàn ông , sinh linh bé bỏng đó, từ đầu đến cuối, bao giờ coi là một "con ".

Tôi nhắm mắt , nữa.

“Mang thỏa thuận ly hôn đến đây.”

“Em ăn cơm .”

“Mang đến đây.”

Cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Tôi cầm lấy thỏa thuận, ở vị trí của hai chữ “Tô Niệm”, ký xuống tên từng nét từng nét.

Sau đó, ngay mặt , bưng bát cháo đầu giường lên, từng thìa từng thìa, chậm rãi uống hết.

Anh , ánh mắt phức tạp.

Có lẽ trong mắt , chấp nhận hiện thực.

Chỉ bản , từ khi ký tên đó, còn là Tô Niệm nữa.

Tôi là ác quỷ bò từ địa ngục, quãng đời còn của , chỉ một mục tiêu.

Báo thù.

Loading...