Hồng San "chậc" một tiếng, "Xinh như , ở bệnh viện làm bác sĩ thật đáng tiếc. Cô cân nhắc l..m t.ì.n.h nhân của con trai ?"
Chuyện kết hôn thì thể, bà Dạ Kiêu tham vọng lớn, vợ chỉ thể là tiểu thư của một trong những gia tộc lớn khác trong giới xã hội đen.
l..m t.ì.n.h nhân đồ chơi thì .
Ban đầu, Dạ Kiêu chỉ đôi mắt của nữ bác sĩ, nhưng khi thấy khuôn mặt cô, đổi ý định.
Anh xoa xoa ngón tay véo cằm phụ nữ, đó dường như vẫn còn lưu cảm giác mềm mại.
"Theo , mỗi năm cho cô ba triệu."
Trưởng khoa thấy mà đỏ mắt, hận thể thế cô.
Có nhiều tiền như , ai còn làm việc đến c.h.ế.t mệt trong bệnh viện chứ?
Tống Chiêu lẩm bẩm c.h.ử.i rủa: "Ba triệu, trời ơi, chị thèm ba triệu của ? Đồ nghèo kiết xác, thật là nghèo."
Cơn giận của Vân Lãm Nguyệt suýt chút nữa bật khi lời Tống Chiêu. Tiểu Chiêu đúng là cái miệng của cô.
"Xin , cứu chữa bệnh là ước mơ của . Tôi thà làm một ngọn nến nhỏ bé đáng chú ý trong bệnh viện cả đời."
Lúc , cô là Diêu Nguyệt, kiên định với công việc ở bệnh viện.
Hồng San bĩu môi, "Không thèm ba triệu? Quả nhiên, phụ nữ bây giờ ngày càng thực dụng. A Kiêu, cho cô năm triệu, dù cũng chỉ là một căn nhà thôi."
Dạ Kiêu hỏi: "Ý bác sĩ Diêu thế nào?"
Phụ nữ coi trọng tiền bạc như thế nào, tin dùng tiền mà thể mua chuộc trái tim phụ nữ.
Vân Lãm Nguyệt kiên quyết lắc đầu, "Tôi chỉ làm bác sĩ. Cậu chủ lớn nên tìm khác . Tôi ."
"Nếu , nhất định cô thì ?"
Cùng với lời của đàn ông, nhiệt độ trong phòng giảm xuống đột ngột.
Người đàn ông rõ ràng đang , nhưng tỏa lạnh.
Đồng thời, ánh mắt lóe lên tia khát máu.
Vân Lãm Nguyệt nhận điều đó, siết chặt hai nắm tay. Nếu từ chối nữa, cô chắc chắn sẽ gặp rắc rối.
"Chị, Dạ Uyên , chị cứ giả vờ đồng ý với , nếu , khi nổi điên, thể sẽ làm chuyện tổn thương chị."
Khi Vân Lãm Nguyệt chuẩn bước , Tống Chiêu vội vàng lên tiếng, giọng giấu sự lo lắng.
"Chị!!"
Vân Lãm Nguyệt khẽ nhếch môi, Tiểu Chiêu đúng, cứ đồng ý tìm cách thoát .
May mắn , để nhập vai Diêu Nguyệt, cô cố tình trang điểm.
Vẻ ngoài hiện tại của cô giống hệt bức ảnh trong hồ sơ giả mạo Diêu Nguyệt.
Có sự khác biệt rõ ràng so với khuôn mặt mộc của Vân Lãm Nguyệt. Cô trang điểm là để tránh tình huống xảy .
"Năm triệu, là thật ?"
Người phụ nữ vặn vẹo hai tay, mắt lóe lên vẻ toan tính, "Tôi nhà ở Kinh Thành, thể mua thêm cho một căn nhà nữa ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/vo-cu-cua-mac-tong-tu-choi-tai-ket-hon-van-lam-nguyet-mac-than-diem/chuong-242-bao-nuoi.html.]
Vẻ tham lam, đà lấn tới khiến Dạ Kiêu và Hồng San gạt bỏ nghi ngờ, xác nhận cô là phụ nữ thực dụng.
Dạ Kiêu vẫy tay, "Đương nhiên thể. Chỉ cần cô ngoan ngoãn, cô gì cũng thể cho cô."
Người đàn ông , gì bắt đầu vẽ vời hứa hẹn .
Vân Lãm Nguyệt gật đầu, "Được, đồng ý."
Dạ Kiêu cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng, nghĩ đến khuôn mặt xinh của phụ nữ, trong lòng nóng lên.
"Tối nay đến đây tìm ."
Anh cúi , nhét một tấm danh cho cô, đó là địa chỉ khách sạn.
"Nếu đến, nghĩ gia đình cô sẽ sẵn lòng giao dịch với ."
Vân Lãm Nguyệt nhanh chóng nhận lấy, giọng run rẩy, "Tôi, đồng ý , xin đừng làm phiền gia đình ."
Dạ Kiêu thư giãn dựa ghế sofa, vắt chéo chân, "Đương nhiên, cô ngoan ngoãn, cũng phí công. Về nhà , tối gặp, bé cưng."
Tống Chiêu châm chọc: "Ối giời ơi, cái gì ! Lại còn bé cưng nữa chứ, phát nôn."
Hành động của Vân Lãm Nguyệt tự nhiên, gây bất kỳ sự chú ý nào.
Trong mắt trưởng khoa, cô là một phụ nữ may mắn, chủ lớn để mắt tới, thể tiếp xúc với cuộc sống mà thường thể chạm tới.
Khi Vân Lãm Nguyệt lưng, Dạ Kiêu nheo mắt , lạnh giọng : "Diêu Nguyệt, đây."
Bước chân Vân Lãm Nguyệt dừng , cô từng bước tới.
Cô dừng , đàn ông đột ngột dậy, cô từ cao.
"Chỗ của cô, đeo cái gì?"
Ngón tay chạm tai cô, lạnh buốt khiến cô rùng .
Anh phát hiện tai siêu nhỏ ?
Tai là thiết Dạ Uyên đưa cho, kích thước bằng hạt gạo, đặt trong tai, kỹ sẽ phát hiện .
Làm Dạ Kiêu phát hiện ?
Toàn cô lạnh toát, trả lời, nhanh chóng đến bên cửa sổ, trèo qua và nhảy xuống.
Trưởng khoa thét lên: "Á!!!"
Đây là tầng ba, rơi xuống c.h.ế.t cũng tàn phế nửa !
Hồng San giật , vội vàng chạy đến cửa sổ, xuống.
Chỉ thấy phụ nữ bám chặt cục nóng điều hòa bên ngoài, nhanh chóng di chuyển xuống .
Dạ Kiêu lạnh lùng lệnh: "Phong tỏa bệnh viện, đưa Diêu Nguyệt về đây."
Các bảo vệ canh ở cửa nhận lệnh và truyền đạt xuống. Chẳng mấy chốc, phụ nữ tóc tai rối bời áp giải trở .
Hình ảnh cô trông t.h.ả.m hại, bảo vệ ném xuống đất.
"Cô Diêu, cô chạy gì?"
Người đàn ông nhếch mép chế giễu, "Dù c.h.ế.t, độ cao cũng c.h.ế.t . Hay là chúng lên tầng thượng, nhảy từ đó xuống, óc văng tứ tung, tay chân gãy hết, đảm bảo còn đường sống."