Vợ Cũ Của Mặc Tổng Từ Chối Tái Kết Hôn - Vân Lãm Nguyệt, Mặc Thần Diễm - Chương 233: Nhắc Nhở

Cập nhật lúc: 2025-12-23 04:58:30
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không , hôm nay ai đến ?”

Lâm Trạch : “Cô Nguyễn đến, thấy ngài đang ngủ nên ở một lát . Thiếu gia Thẩm và thiếu gia Tư đến cùng , ở lâu cũng .”

Anh còn tưởng buổi chiều Mặc Thần Diễm sẽ tỉnh, kết quả ngủ thẳng một giấc đến tận bây giờ.

“Bác sĩ , còn viện ba ngày nữa mới thể xuất viện.”

“Ừm.”

Bên ngoài hành lang truyền đến tiếng ồn ào, Lâm Trạch ngoài xem xét ngay.

“Bệnh nhân tầng ba mất tích, các bác sĩ đang tìm bệnh nhân.”

Mặc Thần Diễm quan tâm đến những chuyện , ánh mắt chằm chằm trần nhà trống rỗng.

Bị bệnh, bên cạnh ngoài Lâm Trạch , tìm thấy thêm nào quan tâm.

“Lâm Trạch, Tịch Tịch ? Hôm qua, hình như thấy giọng con bé.”

Sắc mặt Lâm Trạch tự nhiên: “Hôm qua, cô chín cô Nguyễn về chuyện ngài sắp đính hôn, nên giận bỏ .”

Anh tóm tắt một cách đơn giản, những lời khó mà Mặc Tịch .

“Lão thái gia và lão thái thái gọi điện cho , chăm sóc cho ngài, đợi ngài khỏe hơn một chút thì về nhà cổ cùng bàn bạc.”

Nhớ chi tiết về bữa tiệc đính hôn tối qua, giữa lông mày Mặc Thần Diễm hiện lên vẻ lạnh lùng.

Đây là thứ hai nếm trải cảm giác uy hiếp.

tính khí của , khi đối diện với ông bà nội, tan vỡ.

Là những yêu nhất của , nỡ nổi giận với họ?

“Trong thời gian , đừng để Nguyễn Tư Nhu quấy rầy nữa.”

Lâm Trạch gật đầu: “Vâng, Mặc tổng, ngài cứ tiếp tục nghỉ ngơi , công việc sẽ giúp ngài xử lý.”

Nhìn thấy Mặc Thần Diễm giường bệnh, yếu ớt đến cực điểm, khỏi cảm thấy đau lòng.

Điều đó khiến chợt nhớ những năm tháng Mặc Thần Diễm trở thành thực vật, cũng tâm trạng tương tự, mong sớm ngày khỏe .

Ngày hôm , trời quang mây tạnh.

Vân Lãm Nguyệt tỉnh dậy giường dành cho nhà trong bệnh viện, dậy vươn vai.

Đêm qua, khi phẫu thuật xong muộn, cô ngủ tạm ngay trong phòng bệnh đơn, tiện thể theo dõi tình trạng của Lam Chước.

Ca phẫu thuật thành công, viêm nhiễm, xuất huyết lớn.

Theo dõi thêm một ngày nữa, thể chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh thường.

Trong quá trình phẫu thuật, cô phát hiện một loại độc tố đặc biệt trong cơ thể Lam Chước.

Cô nhận đó là Ngũ Nhật Tán, một loại t.h.u.ố.c độc ác, thường thấy ở một nơi sự quản lý.

Cô từng chế tạo t.h.u.ố.c giải dựa Ngũ Nhật Tán, đợi Lam Chước đỡ hơn một chút, sẽ cho uống t.h.u.ố.c giải.

Tống Chiêu đẩy cửa bước : “Chị, chị đoán đúng , đêm qua một nhóm điều tra tất cả các bệnh viện ở Kinh Thị xem bệnh nhân nào nhập viện .”

Vân Lãm Nguyệt gật đầu, cô đoán , và dặn dò viện trưởng tiết lộ thông tin của cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/vo-cu-cua-mac-tong-tu-choi-tai-ket-hon-van-lam-nguyet-mac-than-diem/chuong-233-nhac-nho.html.]

“Đám Dạ Kiêu ngu, bỏ lỡ cơ hội , bọn họ chắc chắn sẽ tìm cơ hội khác để tay với Dạ Uyên.”

Tống Chiêu kéo rèm cửa , ánh nắng ấm áp tràn : “Vậy sống ở Vân Thượng Phủ, chẳng an ? Lỡ tìm đến…”

Vân Lãm Nguyệt đang đ.á.n.h răng rửa mặt trong phòng vệ sinh lườm một cái: “Làm ơn tin tưởng hơn hệ thống an ninh của biệt thự chúng , ở Vân Thượng Phủ, ngược là an nhất.”

“Cũng . Vậy chúng cần canh chừng ở đây ?” Tống Chiêu đang đến Lam Chước.

Vân Lãm Nguyệt dùng nước lạnh rửa mặt, nhiệt độ lạnh buốt khiến cô rùng .

“Chúng canh chừng quá lãng phí thời gian, nhưng đáng giá một sòng bạc, để Uyên Nhi đến đây.”

“Chỉ cần lung tung trong phòng bệnh, đồ ăn giao tới đúng giờ là .”

So với Dạ Uyên, Lam Chước là một bệnh nhân khả năng hành động, cô yên tâm để Vân Uyên đến.

“Để tài xế đưa đón, cũng mang theo thiết định vị, OK, sắp xếp như .”

Nói đến đáng tin cậy, đương nhiên vẫn là nhà.

Bệnh viện đông qua , chỉ sợ một sơ suất nhỏ, công sức đổ sông đổ bể.

Lo lắng cho tình trạng của Lam Chước, Vân Lãm Nguyệt và Tống Chiêu khi giải quyết công việc ở công ty liền bệnh viện tìm Vân Uyên.

Vân Uyên ngoan, luôn túc trực bên cạnh rời.

“Anh tỉnh, hôm nay cũng ai đến thăm .”

“Ừm, đợi chuyển sang phòng bệnh thường, sẽ đưa về nhà, cùng Dạ Uyên dưỡng thương.”

Vân Lãm Nguyệt kiểm tra tình trạng sức khỏe của , thứ đều đang phát triển theo hướng .

“Buổi tối Tiểu Chiêu canh chừng là , chúng về thôi.”

Tống Chiêu vẫy tay: “Về đến nơi thì báo một tiếng.”

Vân Lãm Nguyệt bận rộn với chuyện của Dạ Uyên và Lam Chước, thời gian nghĩ đến chuyện khác.

Khi cô nhớ đến chuyện Mặc Thần Diễm xuất huyết dày, ba ngày trôi qua.

Chắc là xuất viện nhỉ?

Cô lật xem báo cáo do bộ phận sản phẩm gửi lên, suy nghĩ dần trôi .

Chắc là , hai ngày nay, khi Mặc Tịch đến tìm Tiểu Chiêu, cô bé bao giờ nhắc đến tình hình của Mặc Thần Diễm.

Lạ thật, cô bé bình thường cứ Tam ca dài Tam ca ngắn, đây là đầu tiên cô bé quan tâm đến chuyện của Mặc Thần Diễm.

Nhớ giúp đỡ cô lúc nhỏ, đầu ngón tay cô nắm chặt báo cáo trắng bệch.

Nếu những chuyện xảy , hai thể làm bạn ?

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang suy nghĩ của cô, là dì Vương gọi đến.

“Alo? Có chuyện gì xảy với bà ?”

“Tam tiểu thư, hôm nay quản gia Vân mấy ngày nữa lão gia sẽ tổ chức tiệc mừng thọ, định gọi cô về đấy.”

Chuyện Vân Lãm Nguyệt ở Kinh Thị là bí mật, nhưng Vân gia cách nào dùng vũ lực đưa cô khỏi địa bàn của Mặc gia.

Trừ khi, cô tự nguyện .

“Tôi gọi điện cho cô để nhắc nhở, cô tuyệt đối đừng về nhé, lão gia gần đây liên hệ với nhà họ Hoàng.”

Loading...