Trong một con hẻm sâu, Vân Uyên hốc mắt đỏ hoe, thở hổn hển.
Mệt quá, mệt quá, cô dừng , nhưng dám.
Thế nên chạy .
Người đàn ông phía dừng bước, buông tay cúi chống hai tay lên đầu gối, cũng đang thở hổn hển.
“Khù khù khù, chắc còn ai đuổi theo nữa , đồ ngốc nhỏ, cô ở đó?”
Người đàn ông , Vân Uyên mới nhận .
Là tên tâm thần gặp ở viện điều dưỡng !
“Tên tâm thần!”
Vân Uyên thở dốc, lẩm bẩm khẽ, nhưng vẫn đàn ông thấy.
Anh đen mặt, lạnh lùng : “Tôi tâm thần, tên là Dạ Uyên, trả lời câu hỏi của .”
Đồ ngốc nhỏ trông khá xinh xắn, chỉ là đầu óc minh mẫn.
Lẽ nào là nhà cô bé chê cô bé, vứt bỏ cô bé ?
Thế là ánh mắt cô bé bỗng trở nên đầy đồng cảm.
Anh giơ tay xoa đầu Vân Uyên: “Đồ ngốc nhỏ, đừng buồn, tuy nhà vứt bỏ cô bé, nhưng cô bé may mắn gặp , theo .”
Vân Uyên “pặc” một tiếng, hất tay , giận đến đỏ bừng mặt: “Phỉ nhổ! Người nhà mới vứt bỏ , là nhà mới vứt bỏ .”
Dạ Uyên nhướng mày đứt đoạn lên: “ , bây giờ chỉ một , cô đơn.”
Vân Uyên ngờ đáng thương như , cô nhăn mặt : “Xin .”
Anh Chiêu , gặp tình huống thì cứ xin .
Dạ Uyên nhếch lên một nụ tà mị: “Tôi chấp nhặt với đồ ngốc nhỏ .”
Vân Uyên phồng má, nể tình bố , cô sẽ so đo nữa.
Cô còn chị gái và trai nữa mà.
“Anh Dạ Uyên, thể đưa em về Bệnh viện một ? Em tìm chị gái.”
Để nhờ giúp đỡ, cô cố tình thêm từ “”, lúc , lời mềm mỏng là hữu ích nhất.
Mỗi cô nũng nịu, chị và Chiêu đều sẽ đồng ý với cô.
“Bệnh viện? Tôi chạy khỏi bệnh viện mà.”
Dạ Uyên lẩm bẩm trong miệng, cúi đầu đôi mắt long lanh như nước của cô gái nhỏ, trái tim bỗng nhiên mềm .
Đồ ngốc nhỏ ngốc như , nhỡ khác lừa nữa thì ?
Trong lúc đang do dự suy nghĩ, tay của đỡ lên.
“Anh Dạ Uyên, thương .”
Trên cánh tay đàn ông một vết thương rách , m.á.u xung quanh vết thương đông .
Cô phồng má, nhẹ nhàng thổi lên đó.
“Thổi cho , sẽ đau nữa.”
Luồng khí nhẹ nhàng lướt qua vết thương, vết thương vốn âm ỉ đau dường như thực sự còn đau nữa.
Dạ Uyên cụp mắt xuống, lông mi cô gái như hai chiếc quạt nhỏ, đổ xuống một hàng bóng râm má.
Ngoan ngoãn một cách khó hiểu.
“Cô tên là gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/vo-cu-cua-mac-tong-tu-choi-tai-ket-hon-van-lam-nguyet-mac-than-diem/chuong-165-mem-long-mot-cach-kho-hieu.html.]
Vân Uyên ngơ ngác ngẩng đầu: “Vân Uyên, chữ Vân trong mây, chữ Uyên trong diều.”
Cô sờ khắp , điện thoại trong túi biến mất, chỉ còn một chiếc khăn tay mà Chiêu nhét cho cô lúc sáng.
Dùng để lau mặt.
Cô vài giây, gấp chiếc khăn tay , đặt lên vết thương, dùng hết sức buộc một nút thắt.
Dạ Uyên đau đến nhe răng nhếch miệng, trong ánh mắt quan tâm của cô bé, gượng .
“Cảm ơn.”
“Không gì, Dạ Uyên, đưa em đến bệnh viện ? Em điện thoại, cũng tiền mặt.”
Cô xa lạ với Kinh Thành, đường .
Nếu gặp Dạ Uyên, lẽ cô còn lang thang ở Kinh Thành vài ngày nữa.
Dạ Uyên: “…”
Đôi mắt trong veo như pha lê của cô gái nhỏ đầy tin tưởng, thể thốt lời từ chối.
Rõ ràng cũng trốn thoát khỏi sự truy đuổi, mà thời gian rảnh rỗi lo chuyện của lạ.
Anh đúng là rảnh rỗi vô việc.
Cho đến khi lên taxi đến Bệnh viện một, Dạ Uyên vẫn tự hỏi bản , tại trở nên bụng như ?
Vân Uyên nhỏ giọng hỏi: “Anh Dạ Uyên, thật sự tâm thần ? Chị em , những mặc đồ bệnh nhân ở đó hầu hết là tâm thần.”
Gân xanh trán Dạ Uyên giật mạnh: “Không.”
“Ồ.” Vân Uyên vẻ thất vọng.
Dạ Uyên đầy dấu hỏi chấm, lẽ nào nên tâm thần ?
Đến gần bệnh viện, ngoài.
Vài đàn ông cao lớn quen mặt đang cổng, chiếc xe đậu bên đường cũng quen thuộc.
Nếu xuất hiện ở đây nữa, chẳng khác nào tự chui đầu lưới.
Anh liếc cô gái nhỏ gì bên cạnh.
“Lát nữa xuống xe, tự đến khu nội trú, tìm thấy đường thì hỏi y tá và bác sĩ. Trên đường chuyện với lạ, cũng theo lạ…”
Chưa hết lời, Vân Uyên ngắt lời : “Anh Dạ Uyên, cùng em ? Em còn giới thiệu với chị em nữa chứ.”
“Tôi việc , nhé.”
Dạ Uyên dối, khác phát hiện mối liên hệ giữa hai .
Điều đó cho đồ ngốc nhỏ.
Lần Vân Uyên thực sự thất vọng, cô ỉu xìu gật đầu: “Em , Dạ Uyên, cảm ơn .”
Chiếc taxi dừng sát lề đường, cô đẩy cửa xuống xe, vẫy tay với .
“Anh Dạ Uyên, tạm biệt.”
Dạ Uyên như , nhất là đừng gặp nữa, nguy hiểm như , chỉ mang xui xẻo cho những xung quanh thôi.
Vân Uyên theo chiếc taxi rời , bước chân nhẹ nhàng bệnh viện.
Cô đến đây hai với Chiêu, nhớ đại khái đường , cũng nhớ phòng bệnh của chị gái ở tầng mấy.
Khi cô đẩy cửa phòng bệnh , chị Tranh Tranh và chị gái đang chuyện.
Miệng Vân Uyên xụ xuống, cảm xúc cố nén bấy lâu bùng phát, nước mắt rơi xuống.
Mếu máo chạy đến bên Vân Lãm Nguyệt: “Huhu, chị ơi~”