Tống Chiêu môi run run: “Chị Tranh Tranh, rõ ràng, Uyên nhi mất tích?”
Hà Thu Tranh vội vàng kể : “Chị nhà vệ sinh tìm , thấy, Uyên nhi cứ thế biến mất.”
Cô hoảng loạn làm , Uyên nhi theo cô ngoài, mà cô để lạc mất con bé?
Tống Chiêu mím môi: “Đừng cho chị vội, chúng tìm .”
Bây giờ báo cảnh sát cũng vô ích, sở cảnh sát đợi bốn mươi tám giờ mới lập án điều tra.
Hà Thu Tranh hoảng sợ, Tống Chiêu gì cô cũng gật đầu.
“Được, , em.”
Chỉ cần nghĩ đến cô bé Uyên nhi ngoan ngoãn thể gặp chuyện, cô sợ hãi vô cùng, thậm chí còn sợ đối mặt với Vân Lãm Nguyệt.
Tống Chiêu đẩy Hà Thu Tranh phòng bệnh: “Chị Tranh Tranh, chị ở an ủi chị , em nghĩ cách.”
Hà Thu Tranh hít sâu một : “Được, bất kể tìm thấy , kịp thời báo tin cho chị.”
Mặc Thần Diễm trong lòng đang bực bội, tin xong, vẫn dặn Lâm Trạch dẫn giúp tìm kiếm.
Hà Thu Tranh bước , Vân Lãm Nguyệt về phía cô.
“Tiểu Chiêu và Uyên nhi ?”
“Uyên nhi đói , Tiểu Chiêu dẫn con bé ăn gì đó, lát nữa sẽ thăm chị.”
“Vậy .”
Vân Lãm Nguyệt nghi ngờ gì, cô ngờ Hà Thu Tranh dối cô.
“Lát nữa đợi bác sĩ kiểm tra xong, sẽ làm thủ tục xuất viện.”
Cô cảm thấy đầu óc còn vấn đề gì nữa, về nhà tĩnh dưỡng cũng như thôi.
Hà Thu Tranh gượng : “Được, tùy tình trạng sức khỏe của .”
Trường Đại học Kinh Thành.
Mặc Tịch và bạn cùng phòng đang chuẩn luận văn nghiệp trong ký túc xá, cuộc thảo luận của bạn cùng phòng thu hút sự chú ý của cô.
“Trời ơi, cô gái đó ác độc thật, đẩy xuống lòng đường, chẳng là lấy mạng ?”
“Tôi thấy hai chắc thương nặng, nhưng hành động của cô quá nguy hiểm!”
“Ai chứ, cô gái đó xinh , nhưng lòng ác độc như .”
Mặc Tịch hóng chuyện qua, lúc video chiếu đến cận mặt Vân Lãm Nguyệt, cô hít một lạnh.
Đây chẳng là chị Nguyệt Nguyệt và Nguyễn Tư Nhu , tại hai họ gặp t.a.i n.ạ.n cùng ?
Cô nhận tin tức gì.
“Tôi thấy mạng đào bới thông tin của cô , lâu như mà ngay cả tên thật cũng tìm ?”
“Khả năng của cư dân mạng kém .”
Các bạn cùng phòng khúc khích, dù lộ thông tin cũng là họ.
Mặc Tịch im lặng lắng một lúc, nhịn lên tiếng biện hộ cho Vân Lãm Nguyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/vo-cu-cua-mac-tong-tu-choi-tai-ket-hon-van-lam-nguyet-mac-than-diem/chuong-163-don-co-ay-ve.html.]
“Các đừng nữa, chị Nguyệt Nguyệt như các !”
Chắc chắn là do video giám sát vấn đề, hoặc là cố ý hãm hại.
Các bạn cùng phòng đều tin lời Mặc Tịch.
“Cậu quen cô , mà giúp cô như ? Hành vi rõ ràng như thế trong video, còn thể chứng minh ?”
“Tịch Tịch, tớ đơn thuần, đừng để lừa gạt.”
“Cậu là thiên kim nhà họ Mặc đấy, đừng dễ dàng tin khác.”
Mặc Tịch xong tức giận đầy bụng, trong lòng thực sự lo lắng cho tình trạng của Vân Lãm Nguyệt, đặc biệt gọi điện thoại hỏi thăm cô, nhận lời an ủi từ cô.
Cúp điện thoại, Mặc Tịch vẫn lo lắng, bèn về nhà cũ kể cho ông bà .
“Ông bà ơi, chị Nguyệt Nguyệt thương một , chúng thể giả vờ như .”
Bà Mặc với giọng đầy xót xa: “Đứa bé ngốc, gặp t.a.i n.ạ.n cũng cho chúng . Ông Mặc, ông sắp xếp đón Nguyệt Nguyệt về.”
Ông Mặc gật đầu đồng ý: “Con bé Nguyệt chắc chắn là sợ chúng lo lắng, nên mới làm phiền chúng , hợp những lời với con bé đều vô ích .”
Mặc Tịch giơ tay: “Ông bà, cháu đón chị Nguyệt Nguyệt.”
Cô gặp Vân Lãm Nguyệt gần hai tháng, nhiều điều với cô.
Thế là nhiệm vụ rơi xuống đầu Mặc Tịch.
Mặc Tịch vội vã khỏi nhà, va chị họ Mặc Hân.
Mặc Hân là con gái của bác cả Mặc Thái Hòa, làm vài năm.
“Đi ?”
Mặc Hân để tóc ngắn, toát khí chất mạnh mẽ, tháo vát.
“Cháu đón chị Nguyệt Nguyệt về, ông bà nhớ chị .”
Mặc Hân cau mày: “Mặc Tịch, em hiểu rõ, Vân Lãm Nguyệt ly hôn với ba , cô còn liên quan gì đến nhà họ Mặc nữa, em đón một lạ về nhà cũ làm gì?”
Mặc Tịch thường ngày ngoan ngoãn, các chị trong nhà đều với cô.
Cô cũng quen với việc lắng lời trách mắng của các chị, nhưng , hiếm hoi cô phản kháng.
“Chị tư, ông bà đón chị Nguyệt Nguyệt về, vấn đề gì ?”
Ý ngầm là, chuyện hai ly hôn thì liên quan gì?
Mặc Hân cô em gái thường ngày ngoan ngoãn làm cho nghẹn lời, sắc mặt chút khó coi.
“Chị nhắc nhở em, đừng quá gần những liên quan, làm mất giá trị của bản .”
Mặc Tịch làm bộ như thấy, cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc phản bác: “Chị tư, chị Nguyệt Nguyệt là , liên quan đến phận của chị .”
Nói xong, cô ngẩng cao đầu bỏ .
Mặc Hân khó che giấu sự khinh thường: “Chẳng qua là tình cờ cứu bà thôi, tưởng là nhân vật quan trọng , xì.”
Mặc Tịch lẽ nào nhà họ Mặc khinh thường Vân Lãm Nguyệt ?
Không, cô , chỉ là bao năm nay cô luôn giả vờ câm điếc, im lặng làm một vô hình.