“Cảm ơn bà Trương, thật xin ạ, làm phiền bà .”
Nói xong, bố khựng một chút mới mở lời: “Nếu Chiêu Chiêu tự chạy về đây thì cũng khéo, chuyện nhờ bà một chút.”
“Chuyện gì thế?” Giọng bà Trương đầy vẻ nghi hoặc.
Bố trả lời ngay.
Ngược là khẽ ho hai tiếng, tay xoa bụng, dịu dàng lên tiếng.
“Bà Trương , bà xem cái t.h.a.i của cháu cũng lớn lắm , sắp sinh đến nơi.”
“Đến lúc đó chồng cháu chăm sóc cháu và Tiểu Bảo, bệnh viện đông , thật sự là còn tâm trí mà lo cho Chiêu Chiêu .”
Nói đoạn, ánh mắt hướng về phía .
Tôi lập tức nhắm mắt nữa, hai tay siết chặt.
Giọng vang lên: “Vốn dĩ bọn cháu còn đang lo sắp xếp cho Chiêu Chiêu thế nào.”
“Nếu bây giờ nó tự về đây, thì cứ để nó ở nhà bà ngoại nó , phiền bà để mắt trông nom hộ cháu.”
Bà Trương chút do dự: “Chuyện …”
Mẹ bồi thêm một câu: “Bà cũng cần quản nó nhiều , đến bữa thì cứ làm đại cái gì đó cho nó ăn là , đợi cháu sinh xong là xong xuôi thôi.”
“Nếu nó kén ăn chịu ăn, bà cứ mặc kệ nó, cho nó nhịn đói.”
Nghe đến đây, bà Trương cuối cùng cũng đồng ý.
“Vậy .”
“Có điều thể lúc nào cũng canh chừng nó , nếu chuyện gì xảy thì đừng đổ cho đấy.”
Sau khi bà Trương khỏi, bố cũng xoay ngoài.
Họ hề gần , thậm chí chẳng thèm lấy một cái.
Giống như là một thứ gì đó bẩn thỉu đáng ghét, khiến họ thấy ghê tởm.
Tôi hiểu .
Tôi hiểu những gì bố và bà Trương với .
Họ đến đây để đón về, mà là để ở nhà bà ngoại một .
Lòng nặng trĩu, cảm thấy khó chịu một cách khó tả.
chớp chớp mắt suy nghĩ một hồi, thấy như thực cũng khá .
Lúc ở nhà bố , luôn vô tình làm tức giận.
Mẹ cứ hễ tức giận là đau bụng thoải mái, bố cũng sẽ vì thế mà bực bội, phiền lòng.
Cuối cùng, cả gia đình chẳng ai vui vẻ cả.
Vậy nên một ở nhà bà ngoại cũng .
Tôi lớn , thể ở một .
Tôi tự ở đây sẽ gây rắc rối cho bất kỳ ai.
Nghĩ đến đây, gật gật đầu, học theo động tác của bà ngoại lúc , đưa tay lên tự xoa đầu .
“Chiêu Chiêu là đứa trẻ ngoan, Chiêu Chiêu ngoan nhất.”
Ngoài cửa vang lên một tràng tiếng sột soạt, đó thấy tiếng của bố.
“Đợi em sinh xong, thật là sẽ đón con bé ?”
Dẫu ở đây một cũng , nhưng trong lòng vẫn nhen nhóm một tia mong đợi.
Thế là vểnh tai lên lắng thật kỹ.
Trong giọng của mang theo vẻ oán hận: “Thì cũng chỉ thôi, ai nó trụ nổi đến lúc đó .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/ve-voi-ba/chuong-5.html.]
“Hơn nữa, lúc đó còn ở cữ nữa chứ.”
“Tóm cứ thế , cũng lười bận tâm lắm.”
“Đi thôi, mệt lắm , về nhà ngủ.”
Bố đáp lời nữa.
Ngay đó là tiếng cửa mở đóng , , bố .
Tôi chiếc giường quen thuộc , mở mắt lên trần nhà.
Rõ ràng là mệt, mệt, nhưng vẫn tài nào ngủ .
Trước đây, khi ngủ , bà ngoại sẽ kể chuyện dỗ ngủ.
Giá mà bà ngoại vẫn còn ở đây thì mấy.
Nếu bà ở đây, bà sẽ chiên bánh bí đỏ thật ngon cho ăn, còn dỗ ngủ nữa.
bây giờ… chỉ còn thôi.
Khoảng thời gian đó, ngoan ngoãn ở trong ngôi nhà cũ, chẳng cả.
Bà Trương quả thực giúp trông nom , nhưng đến bữa bà cũng chỉ đưa cho chút cơm thừa canh cặn.
Bà còn lẩm bẩm: “Hai vợ chồng nhà đúng là keo kiệt, một đồng tiền cũng đưa…”
Có đôi khi đói quá sẽ ăn vài miếng.
phần lớn thời gian, bụng đau đến mức chẳng nuốt nổi thứ gì.
may mà ở đây chỉ một , nên bắt nhiều gián để ăn, để tự chữa bệnh cho .
Mẹ ở đây, làm cũng sẽ khiến tức giận.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, cái bụng của ngày càng đau dữ dội hơn.
Có những lúc đau đến mức lăn lộn sàn nhà, run rẩy, còn ngừng ho khan.
Lúc đầu chỉ là ho khan, về thì ho cả máu.
Tôi nghĩ, lẽ sắp c.h.ế.t thật .
cho đến khi sinh em trai, vẫn c.h.ế.t.
Hôm đó, bà Trương đưa cơm cho : “Mau ăn , cháu sinh em trai cho cháu đấy, ăn xong đưa cháu về chỗ bố .”
Tôi lắc đầu, nhận cơm: “Bà Trương ơi, con đói.”
“Với con cũng cần bà đưa về ạ.”
“Mẹ mới sinh em xong chắc chắn là mệt lắm, con cứ ở nhà bà ngoại thôi.”
Nói xong xoay leo lên ghế .
Ngoài cửa truyền đến tiếng lầm bầm của bà Trương: “Cái con bé , tự dưng khác thế nhỉ?”
“Cháu về là , thời gian rảnh mà ngày nào cũng trông cháu hộ họ.”
Nói xong, bà lấy điện thoại gọi một cuộc.
Bà Trương lớn tuổi nên để âm thanh lớn.
Vì thế rõ mồn một tiếng của bố: “Bà Trương , phiền bà trông giúp thêm mấy ngày nữa.”
“Mẹ Chiêu Chiêu chẳng là mới sinh xong , mới xuất viện về nhà, vẫn cần nghỉ ngơi.”
“Một chăm cả lớn lẫn trẻ con, chân tay luống cuống hết cả.”
“Thật ngại quá, làm phiền bà thêm mấy ngày nữa.”
Đầu dây bên vang lên tiếng của em trai, đó bố cúp máy.
Bà Trương cầm điện thoại, sắc mặt khó coi một cái.
“Tôi thấy , bố cháu chắc là định nhận cháu nữa .”