Máu Mủ Tình Thâm
Ngọc Lan xách hai hũ đào ngâm tới bệnh viện. Vừa mở cửa phòng bệnh, cô thấy chị Bình đang đút nước uống.
Mắt Ngọc Lan sáng bừng, vội hỏi: “Chị cả tỉnh ư?”
Vành mắt Lục đỏ hoe, thấy Ngọc Lan đến thì hít mũi : “Con bé tỉnh từ tối qua . Bác sĩ bảo phổi của nó tổn thương, vẫn thể chuyện . Mẹ bảo con bé thứ hai về , mà nó cứ chịu !”
Quả đúng là tình cốt nhục, m.á.u mủ ruột rà. Những lúc nguy nan như thế vẫn cậy nhờ chị em ruột.
Cháu gái thiết với Ngọc Lan, thấy cô liền chạy tới. Ngọc Lan xoa mặt cô bé, : “Xem dì út mang cho con cái gì đây ?”
Mẹ Lục thấy thì trách móc: “Tốn tiền mua mấy thứ làm gì. Đào ngâm đắt đỏ bao, mau mang trả con.”
Ngọc Lan đáp: “Trả cái gì mà trả, cứ giữ mà ăn. Con rể của mua cho chị cả đấy, chút tấm lòng của nó thôi mà.”
Mẹ Lục , khẽ thở dài cảm thán: “Tuy con với nó đến với là do duyên phận trắc trở, nhưng quả thực là một mối nhân duyên lành. Tiểu Phó giúp đỡ ít việc !”
Lục Bình Ngọc Lan cũng chút xúc động, khẽ gọi: “Tiểu Ngọc.” Giọng chị như gió rít, mang theo nhiều âm khàn khàn. Vừa cất tiếng, chị ho sặc sụa một trận.
Ngọc Lan vội vàng bước tới, đặt hũ đào sang một bên, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của chị cả, khẽ gọi: “Chị cả.”
Sau khi tỉnh , Lục Bình Lục kể chuyện. Chị cũng Ngọc Lan nhờ vả nhiều để bắt Tiết Thắng Lợi đưa về đồn công an. Nếu Ngọc Lan can thiệp, với bản tính bao che của cái làng Tiết Gia Thôn , tuyệt đối đời nào họ chịu để ngoài đưa Tiết Thắng Lợi dễ dàng như .
Tính tình Lục Bình vốn là hiền lành nhất trong ba chị em gái, gặp chuyện gì thể nhịn thì chị đều nhịn. Trước đây dù đánh đập, chị cũng chỉ nghĩ bớt cãi vã với chồng là , dù thì còn con.
Nào ngờ Tiết Thắng Lợi là một tên súc sinh. Sau khi nhân tình, liền kiếm cớ đánh đập chị . Thậm chí, còn tay với cả con , việc chạm tới giới hạn của Lục Bình. Chị đánh đến ngất , suy nghĩ cuối cùng khi lịm hẳn là đứa con thơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-96.html.]
Chị sợ chết, một sống đến cảnh khép nép, nhút nhát như chị thì c.h.ế.t lẽ còn thoải mái hơn. chị sợ hãi con ai chăm sóc. Tên khốn nạn đó mấy giở trò hiểm ác đánh con. Nếu chị c.h.ế.t , con bé cũng chẳng sống lâu .
Phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng làm thì trở nên mạnh mẽ phi thường. Chị gắng gượng đến thở cuối cùng. Khi mở mắt nữa, chị trong bệnh viện. Mẹ Lục như mưa như gió, cuối cùng vẫn là em hai kể rõ sự tình, hóa nhà ngoại lo liệu xong xuôi chuyện.
Lục Bình . Cha và hai em gái của chị đều là những hiền lành, mà vì chuyện của chị mà tất cả đều như hóa điên. Em hai dù liều mạng cũng xử lý nhà họ Tiết. Em ba thì đưa tới đồn công an, còn dọa sẽ tố cáo Tiết Thắng Lợi tội cố ý gi.ết .
Có làm điểm tựa, chống lưng, thứ tình cảm ấm áp thể khiến chị cảm động đến rơi nước mắt chứ.
Ngọc Lan : “Chị cả, nhà họ Tiết nhân tính, bắt trả cái giá thích đáng. cần một sống một c.h.ế.t với loại cặn bã . Mẹ , ủng hộ chị ly hôn với !”
Thời ít ly hôn, cha cô là cổ hủ, nên quyết định quả thực vô cùng can đảm.
Cha thật sự thương chị cả Lục Bình.
Chị cả Lục Bình cất lời, nhưng giờ đây chỉ cần khẽ cất tiếng là chị ho sặc sụa. Mỗi ho là đau nhói, nhà dám cho chị nhiều.
Chị cả gắng gượng dậy, khẽ đưa tay chỉ về phía cửa.
Lục Ngọc hiểu.
Tiếng lí nhí của đứa cháu gái nhỏ vang lên: “Ý của con là xuất viện, dì ơi.”
Lục Ngọc cảm thấy sống mũi cay xè, làm cô thể chị cả đang lo ngại tốn kém tiền bạc. Cô vội : “Dù tốn bao nhiêu tiền chăng nữa, bệnh cũng chữa khỏi dứt điểm!”
Năm nay chị cả mới ba mươi ba tuổi, còn trẻ. Nếu vì ba mươi, năm mươi tệ bạc mà chịu chữa trị, để di chứng thì sẽ mang bệnh tật cả đời!
Lục Ngọc khuyên chị cả thêm vài câu. Rất nhanh đó, chị hai , thấy Lục Ngọc thì : “Tiểu Ngọc, hôm qua chị cả tỉnh gặp em ngay, chị vô cùng ơn em đó.” Hôm qua chị cả yếu , dùng tay chữ.
---