Mấy viên công an trong đồn đến ngẩn ngơ cả , ánh mắt Lục Ngọc mà càng thấy khó lường. Người bình thường làm thể nắm rõ các tài liệu và thủ tục kiện tụng đến mức chứ?
làm như thế , họ cần hòa giải, cũng thể giảm bớt đáng kể gánh nặng công việc của .
Rất nhanh, bên cảnh sát liền cử tới bệnh viện huyện. Ở đó khoa y tế chuyên trách hợp tác với họ, sẽ cấp giấy giám định thương tật chuyên môn.
Dưới sự kiên trì của Lục Ngọc, cuối cùng họ vẫn quyết định lập án cho cô.
Họ bước khỏi đồn công an thì thấy Lý Dục Tài đang đạp chiếc xe đạp cà tàng tới. Anh cũng thấy Lục Ngọc, liền dừng chào hỏi: “Sao cô tới đồn công an thế?”
Lục Ngọc đáp: “Có chút việc thôi. À , quen luật sư nào ?” Cô gần như mối quan hệ nào ở cái huyện cả.
Lý Dục Tài đáp: “Có chứ, sẽ giới thiệu cho cô.”
Lục Ngọc gật đầu: “Cảm ơn . Lần sẽ mời ăn một bữa cổ vịt trò.”
Lý Dục Tài vẫn luôn cảm thấy và ông nội nợ Lục Ngọc một ân tình lớn. Mấy đề nghị bồi thường kinh tế đều cô từ chối, giờ cuối cùng cũng dịp để giúp đỡ, tất nhiên làm thật , thể để xảy bất kỳ sai sót nào.
Lần Lục Ngọc tới đồn công an chắc chắn là gặp chuyện lớn . Thấy cô việc gấp, cũng níu kéo. Dù thì cũng quen trong đồn, lát nữa hỏi thăm là sẽ rõ ngay thôi!
Lục Ngọc cùng Cảnh sát Trần tới bệnh viện. Vừa thấy bác sĩ đang chuyện với cha Lục bên ngoài phòng cấp cứu, Lục Ngọc liền bước tới.
Bác sĩ : “Phổi của bệnh nhân tổn thương nghiêm trọng, gãy ba cái xương sườn, còn đánh đến mức tiểu tiện tự chủ. Sau khi cấp cứu khôi phục phần nào, nhưng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ít nhất một năm trời.”
Người nhà họ Lục thấy cứu chị , lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Ngọc theo Cảnh sát Trần làm giấy xác nhận thương tích. Sau khi đủ giấy xác nhận thương tích của cả lớn lẫn đứa trẻ, Cảnh sát Trần mới rời .
Lục Ngọc đắn với cô: “Mẹ, con nhất định sẽ bắt gã trả giá đắt.” Cô thề trong lòng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-79.html.]
Chị cả nhập viện lâu dài, tin tức đối với nhà họ Lục mà quả là họa vô đơn chí.
Lục Ngọc : “Trước tiên hãy gọi điện thoại cho chị hai .” Trong nhà xảy chuyện lớn như , thể báo cho chị .
Mẹ Lục căn bản chủ kiến gì, may mà Lục Ngọc ở bên cạnh.
Để cha Lục một ở bệnh viện chăm sóc Lục Bình đang thập tử nhất sinh vì trận đòn, Lục Ngọc cùng cô ngoài gọi điện thoại.
Cước phí điện thoại bên ngoài quả thật chẳng hề rẻ, mỗi phút năm hào. Mẹ Lục run rẩy , điện thoại gọi tới thôn của họ, còn sai gọi chị hai Lục đến!
Tính cả chuyện liên lạc, cũng tốn ít thời gian, Lục thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong lòng quặn thắt xót xa thôi. Chiếc điện thoại cứ như một con thú nuốt vàng, từng giây từng phút đều ngốn tiền của bà.
Ba phút trôi qua, Lục cúp điện thoại, còn tìm nữa, ngốn mất một tệ rưỡi . Một tệ rưỡi! Bà sốt ruột đến giậm chân thình thịch tại chỗ, : “Con bé mãi chẳng nhấc máy .”
Cuối cùng bên truyền tới tiếng của chị hai: “A lô?”
Miệng của Lục tuôn như nước vỡ bờ: “Mau tới bệnh viện huyện, chị cả con sắp đánh c.h.ế.t !” Nói xong một câu, bà nhanh chóng cúp điện thoại. Bà tính cúp ngay ở giây thứ năm mươi chín, ai ngờ vẫn chậm một nhịp. Lúc cúp là bốn phút lẻ hai giây, tính tiền theo năm phút!
Người thu tiền điện thoại thu của bà hai tệ rưỡi, khiến Lục đau lòng cố sức nài nỉ: “Chị em , bớt chút , lấy hai tệ thôi ?”
“Không , nơi chuyện mặc cả. Nên đưa bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu.” Nhân viên thu tiền mặt vẫn lạnh tanh chút biểu cảm.
Lục Ngọc trả tiền, hơn hai tệ quả là nhỏ, gần bằng ba ngày lương công nhật của làm công ăn lương .
Mẹ Lục vô cùng sầu não: “Sớm thêm vài câu, thời gian đều phí hoài vô ích.”
Lục Ngọc cũng : “Mẹ, nhanh như thế, chị hai thể hiểu ?”
Mẹ Lục giống như sét đánh, ngây c.h.ế.t trân tại chỗ.
---